Hôm sau, Ninh Vi Nhàn nghĩ lại những lời nói tối qua của cô chưa đủ tàn nhẫn. Bởi vì sáng sớm khi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy anh đang nhìn cô ngủ. Thấy cô tỉnh, vui mừng nói: “Vi Nhàn, em thật là xinh đẹp, ngủ mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Tất cả những người phụ nữ mà anh gặp không thể nào có thể so sánh được với cô, Nhan Duệ nghĩ sao anh có thể ngu ngốc như vậy chứ? Người xưa đã nói không thể vì một cây mà buông tha cho cả một rừng rậm, nhưng tại sao anh lại không nhìn ra cả rừng cây kia có thể bằng một cây được chứ?
Nằm ở mép giường nhìn Ninh Vi Nhàn ngủ, Nhan Duệ càng nhìn càng say sưa. Anh thấy vợ anh dáng dấp thật xinh đẹp, ngũ quan tinh sảo động lòng người, ánh mắt lúc mở sáng ngời như vì sao nhỏ trên bầu trời, miệng cười một tiếng, có thể làm cho anh thay đổi.
Nhưng anh lại nghĩ đến, đã thật lâu cô không cười với anh.
Bàn tay không nhịn được giơ lên, muốn sờ mặt Ninh Vi Nhàn. Anh thật sự muốn động vào cô, dù chỉ một cái. Có tật giật mình sờ lần thứ nhất, liền muốn, sờ một lần nữa, liền sờ lần nữa… Cái thứ hai lại cái thứ ba, chỉ cảm thấy mình chỉ sờ thôi cũng không có quá đáng, cuối cùng vì sợ đánh thức Ninh Vi Nhàn, anh cắn vào bàn tay mình, lúc này mới bình tĩnh lại.
Tiếp tục nhìn, tiếp tục mê muội, lại càng không hiểu trái tim của anh trước kia. Bây giờ suy nghĩ lại, anh cũng gần ba mươi rồi, hơn nữa đã có đứa bé, đã sớm lập gia đình, tại sao lại không sống tốt qua ngày chứ? Nhan Duệ sống ba mươi năm, lần đầu tiên nhìn lại cuộc sống của mình từ trước đến nay, phát hiện ra mình không có công lao to lớn gì, cũng không có gì để khoe khoang. Hiện tại anh nghĩ lại, anh ngay cả mặt những người phụ nữ trước kia đều không nhớ. Anh lãng tử đào hoa, nhưng cũng vô tình, không hôn môi với phụ nữ, không ở với phụ nữ cả đêm, không ở cùng một người phụ nữ vượt quá nửa tháng… Nhưng mà, kể từ khi kết hôn với Ninh Vi Nhàn toàn bộ đều bị phá vỡ.
Trên thế giới quả thật có một người, cô chính là khắc tinh trời sinh của anh. Nếu như ban đầu anh xác định được, như vậy đau khổ sẽ giảm đi một ít, nhưng một khi không xác định được, hoặc xác định chậm… Như vậy những ngày tiếp theo sẽ rất khổ sở, không khoa trương chút nào.
Mình thật là hồ đồ… Nhưng có thể làm sao được chứ? Không lẽ đến bệnh viện vá màng xử nam sao?
Nhan Duệ phiền não, Vi Nhàn chê anh bẩn, thật ra chính anh cũng bắt đầu ghét bỏ, chán ghét chính mình, nhưng có thể làm sao được chứ? Nếu anh sớm biết có ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ thủ thân như ngọc chờ đợi cô xuất hiện.
Ninh Vi Nhàn hơi ngẩn ra, đây được coi là nịnh bợ sao? Mới sáng sớm, cô chưa rửa mặt thay quần áo cũng chưa đánh răng mà khen cô xinh đẹp gì chứ? Ngủ xinh đẹp… Ngủ xinh đẹp nên nhìn sao?
Nhìn vẻ mặt của Nhan đại thiếu gia giống như không nói dối, Ninh Vi Nhàn chỉ nghĩ anh bị động kinh, vừa định vén chăn, tính cách nô lệ của Nhan thiếu gia bộc phát, cẩn thận hơn nữa còn chân chó giúp cô vén chăn, sau đó mang dép lông xù đưa đến cho cô, nhìn tư thế kia, nếu như không phải Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng trốn tránh, có thể anh sẽ giúp cô mặc quần áo.
Lúc đầu, Ninh Vi Nhàn muốn: Tùy anh đi qua đi lại, dù sao anh là đại thiếu gia nóng nảy, mất mặt sẽ rời đi. Nhưng cô sai lầm rồi, Nhan Duệ không những không đi, mà còn dùng ánh mắt nhìn cô giống chó nhìn thấy xương, giống như công việc say mê nhất chính là đi theo cô! Ninh Vi Nhàn không để ý đến anh anh cũng không tức giận, trơ mắt nhìn anh theo sát cô,cho đến khi Ninh Vi Nhàn quay người, Nhan thiếu gia ở phía sau đụng vào cô, anh bị dọa sợ giật mình lùi lại phía sau. Một chút cũng không khoa trương, anh bị giật mình thật, lùi ra cách cô khoảng ba bước chân.
“Tôi muốn đi vệ sinh, anh cũng đi cùng sao?” Chân mày cô nhíu lại, thật sự không hiểu anh rốt cuộc muốn làm cái gì.
“A? Ha ha, ha ha, em đi đi, em đi đi,…” Nhan Duệ lúng túng cười, trước khi Ninh Vi Nhàn bước vào phòng tắm, bên trong ào ào tiếng nước chảy, Ninh Vi Nhàn kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài. Ba phút đồng hồ sau, Nhan Duệ đi ra, Khuôn mặt anh tươi cười, bảo Ninh Vi Nhàn có thể vào. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn đi vào, mới phát hiện bàn chải đánh răng đã chuẩn bị sẵn, nước súc miệng nhiệt độ vừa tầm, anh giống như biết cô có thói quen tắm vào buổi sáng, trong bồn tắm còn đầy nước.
Cô mệt mỏi thở dài, nói thật, nếu là trước đây, nếu cô không bị tổn thương, nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, Ninh Vi Nhàn cảm thấy tê dại. Nếu như để ý đến anh, cho anh hi vọng, như vậy trái tim cô trước đây bị tổn thương được coi là cái gì? Mất đi đứa bé, lại coi là gì chứ?
Từ từ đóng cửa phòng tắm. Ninh Vi Nhàn mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, cúi thấp đầu xuống, mặt vùi vào giữa hai chân. Cô sẽ không khóc. Mặc dù muốn khóc, vành mắt cô chua xót, nhưng cô không khóc nổi.
Cô giống như đem tất cả nước mắt khóc cạn vào đêm hôm đó.
Sau khi tắm xong đi ra ngoài, Nhan Duệ đã không còn ở trong phòng, trên đất đệm đã được gấp vào dựng ở trên tường, Ninh Vi Nhàn mở tủ treo quần áo muốn thay, suy nghĩ một lát, lại đi đóng cửa lại, sau đó xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Thay xong quần áo vừa quay đầu lại, lại phát hiện Nhan Duệ đang mong chờ đứng ở phía sau cánh cửa, ánh mắt mở to còn lớn hơn cả chuông đồng, trong đôi mắt hoa đào phiếm tia máu, lỗ mũi phía dưới có vết máu khả nghi.
Ninh Vi Nhàn yên lặng lùi về phía sau từng bước, vòng qua anh, mở cửa đi ra ngoài.
Đợi Ninh Vi Nhàn ra ngoài, Nhan Duệ mới cầm tay áo lên lau, anh thật sự không cố ý, anh đến gọi cô xuống ăn sáng, ai biết mở cửa trong phòng không có ai, anh rất tự nhiên đi đến phòng thay quần áo, sau đó liền thấy được cảnh đẹp kia.
Thân thể của cô vẫn giống như trước trắng nõn mảnh khảnh, nhưng bụng đã nhô ra, cho dù như vậy, cô vẫn xinh đẹp như cũ khiến anh không thể nào hô hấp. Mang thai chỉ làm cô tăng thêm một phần xinh đẹp đẫy đà mà thôi. Nhan Duệ ngồi xổm xuống cạnh cửa, cẩn thận cầm rổ quần áo Ninh Vi Nhàn vừa mới thay lên, say mê đưa đến mũi mình, hít một hơi thật sâu.
Thơm quá… Thật là tốt, đây là mùi hương trên người cô, đã từng là mùi hương chờ đợi anh quay lại vô số lần trong đêm khuya.
Cầm lấy quần áo cất cẩn thận xong, Nhan Duệ nhấc chân đuổi theo đi xuống lầu.
Ninh Vi Nhàn đã bắt đầu dùng cơm. Hiện tại cô đang mang thai, một ngày ba bữa đều đặc biệt đầy đủ dinh dưỡng, do đầu bếp đứng đầu làm. Nhan Duệ không có suy nghĩ muốn thể hiện tay nghề của mình, bởi vì anh biết rõ mình làm đồ ăn đến chó cũng không ăn --- anh đã thử qua, nhưng Chocolate ngay cả nghe cũng không thèm nghe anh gọi, hơn nữa còn cong đuôi chạy mất.
Cho nên cái anh có thể làm tốt nhất chính là phục vụ.
Nhưng Ninh Vi Nhàn không có thói quen này. Cô quen người giúp việc đến bóc vỏ trứng và đưa sữa tươi, đổi thành Nhan Duệ, cô cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng anh muốn làm thì cứ để cho anh làm, sau đó biết khó mà lui, bởi vì anh làm cái gì, cô cũng không có cảm giác nào.
Chỉ có tức giận.
Tại sao anh cho rằng cô phải vây quanh anh, tại sao chỉ cần anh ngoắc tay, cô sẽ giống như trước nhào đến bên anh chứ? Anh cho rằng ai cũng giống anh không tim không phổi sao? Nhan Duệ lấy lòng, chỉ làm cho Ninh Vi Nhàn cảm thấy bị làm nhục.
Cô yên lặng uống sữa tươi, không phát ra âm thanh nào, thể hiện rõ sự ưu nhã không thể nghi ngờ. Mà Nhan Duệ không có thói quen như vậy, anh có thói quen tự lập một mình, tự làm theo ý mình, cho đến bây giờ không ai có thể quản được anh, ăn không nói ngủ không nói anh làm sao mà chịu được. Nhưng mấy lần mở miệng nói chuyện, Ninh Vi Nhàn đều không để ý đến anh. Cuối cùng, anh đành phải ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn Ninh Vi Nhàn một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]