Editor: Yankui
Về đến nhà, Ninh Vi Nhàn kêu nhà bếp làm cho mình chén canh, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong liền đi tới nhà trồng hoa.
Cô càng ngày càng không muốn ở lại ngôi nhà này, đáng tiếc không còn cáchnào khác, cả đời này e là cô sẽ phải ở đây. Thế nhưng, cô cũng đã khôngcòn mơ mộng đến cái gọi là tình yêu và sự ấm áp trong ngôi nhà này nữa.
Nhan Duệ đứng ở bên ngoài nhà trồng hoa không dám vào, đó dường như là nơichỉ thuộc về Ninh Vi Nhàn. Trước kia, anh là người duy nhất cô chia sẻnhững bí mật của mình. Nhưng kể từ sau lần đó, Ninh Vi Nhàn đã không cho phép anh vào nhà trồng hoa nữa, cô cũng không hề sang phòng anh, khôngvào phòng tập thể thao của anh và thậm chí cả ghế sofa anh thường ngồicô cũng hề ngồi vào. Đồng thời, cô cũng hoàn toàn cấm anh đụng chạm vàobất cứ đồ gì của cô.
Con người đều ích kỷ vậy sao? Trước kia khicô yêu anh, anh luôn nghĩ chơi thêm vài năm nữa, dù sao cô cũng khôngthể rời đi, vĩnh viễn sẽ ở đó chờ anh. Nhưng bây giờ, khi cô không đợinữa, không cần anh nữa, anh lại cảm thấy mấy mát.
Nhan Duệ mơmàng cảm thấy như mình có thể sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời.Nhưng anh không biết cụ thể là cái gì, cũng không biết nên làm thế nàođể thay đổi nó. Ninh Vi Nhàn hoàn toàn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô, không bao giờ cho phép anh tự tiện tiến vào nữa.
Câu nói kia như thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056850/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.