Edit: meoluoihamngu
Cất đồ xong, Nhan Duệ liền ngồi vào ghế lái xe, dọc đường đi đèn đỏ rất nhiều, may mắn là anh đi không nhanh, vẫn duy trì ở tốc độ thấp, ngượclại làm Ninh Vi Nhàn bị dọa sợ: “Duệ, sao hôm nay anh đi chậm vậy?” Cônhớ rõ lần đó anh mang cô về nhà mẹ chồng tốc độ xe --- cô vừa xuống xeliền ói.
“Em sẽ choáng váng.” Anh lời ít mà ý nhiều. Đáp áncủa anh làm Ninh Vi Nhàn sửng sốt, ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng anhvẫn nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt cô. Nhan Duệ nhìn thấy trênngười cô tỏa ra hơi thở của hạnh phúc, không tự chủ được cũng cười theo. Hai người cứ như vậy đến khi trở về nhà, mới vừa mở cửa để đồ xuống đãthấy Chocolate nằm trên mặt đất, tư thế ngủ quái dị không từ nào có thểmiêu tả được. Nhan Duệ định nói chuyện, vật nhỏ này liền tỉnh, nó chỉthừa nhận mỗi Ninh Vi Nhàn, hơn nữa cũng chỉ hôn mỗi mình cô, Nhan Duệnói nó đều mặc kệ. Trước mặt anh, Chocolate cọ vào chân Ninh Vi Nhàn,bốn móng vuốt nhỏ bám lấy cô không chịu buông, Ninh Vi Nhàn cười, đànhphải cúi người xuống ôm lấy nó, nhìn mũi đen của nó ẩm ướt liền hỏi:“Sao thế, lại đói bụng?”
Chocolate giống như nghe hiểu lời cônói, lấy đầu cọ tới cọ lui vào ngực Ninh Vi Nhàn, làm Nhan Duệ tức giậnđến phát hỏa. Anh kéo Ninh Vi Nhàn, để cô dựa vào ngực mình, sau đótrừng con chó nhỏ phá hoại trong ngực cô, miệng không quên châm chọc:“Nó đói cái gì! Em thấy sáng sớm hôm nay nó ăn ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056822/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.