Tôi tiếp tục đi học ở đại học và làm quen được nhiều bạn mới hơn. 
Sống lại một đời tôi chợt nhận ra kiếp trước bản thân quá lạnh lùng và trầm mặc, nên việc không có bạn bè cũng là điều dễ hiểu 
Kiếp này tôi phải mở lòng hơn, trở nên hoà đồng và đăng ký tham gia vào các câu lạc bộ của trường để mở rộng mối quan hệ. 
Tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ thật đẹp đẽ biết bao, sao tôi không nhận ra nó sớm hơn nhỉ? 
Hai tháng sau khi tôi dọn ra khỏi nhà của bố mẹ Tống, tôi vẫn thường xuyên liên lạc và hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bố Tống. 
Mẹ Tống ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở tôi đủ thứ trên đời, tôi cảm thấy thật may mắn khi được họ nhận nuôi. 
Hôm nay tôi gặp Tống Thần ở trên trường, anh cùng với Trần Vỹ và một nhóm sinh viên nam đang ngồi ăn ở căn tin trường. 
Tống Thần thấy tôi thì lập tức vẫy vẫy tay, gọi tôi qua bên đó. 
Tôi vừa bước tới bàn của họ thì Tống Thần đã dùng cánh tay kẹp cổ tôi rồi nghiến răng nói: “Oắt con, sao dọn ra ngoài 2 tháng rồi mà một tin nhắn cũng không nhắn cho anh vậy? Mới đó mà quên anh rồi sao?” 
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay của Tống Thần, ngượng ngùng chỉnh lại tóc và quần áo, vừa sửa sang vừa lén nhìn Trần Vỹ. 
Tôi vẫy tay chào Trần Vỹ rồi điên cuồng liền lườm Tống Thần. 
Ngượng chết đi được, hình tượng của tôi còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-van-thay-anh/2738989/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.