Sau khi tâm trạng dần ổn hơn, tôi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra tôi liền thấy bóng lưng Trần Vỹ ở trước cửa, anh vừa hút thuốc vừa trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe tiếng mở cửa Trần Vỹ liền quay lại, nhìn thấy tôi anh liền dùng tay dập tàn thuốc rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
Tôi phớt lờ anh bước đi thì cảm nhận được anh vẫn đang đi đằng sau tôi.
Sau một trận cãi vã vừa nãy, tôi hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ, vậy nên tôi quay lại phòng chào hỏi mọi người rồi cầm túi ra về.
Tôi không thấy Bạch Lâm trong phòng. Nhưng tôi cũng không có tâm trạng để ý điều đó.
Đẩy cửa ra tôi lại thấy Trần Vỹ vẫn đang đứng đợi tôi.
Tôi cau mày bước qua anh.
Trần Vỹ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau tôi, hết cung đường này tới cung đường khác, giống như một người vệ sĩ vậy.
Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được mà xoay người lại chất vấn anh: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
Trần Vỹ nhìn tôi trầm mặc cúi đầu đút tay vào trong túi quần, giọng nói của anh trầm thấp vang lên: “Anh chỉ muốn đảm bảo em về nhà an toàn.”
Dừng khoảng mấy giây, Trần Vỹ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng ấm áp, giống hệt như kiếp trước, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được một chút chua xót trong ánh mắt ấy, anh nói tiếp: “Lúc nãy, em tức giận và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-van-thay-anh/2738977/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.