Bóng tối hôn ám dần được thay bằng ánh sáng nhàn nhạt, Ngưng Vũ mở mắt, rồi lại bị ánh sáng kích thích khiến mi mắt khép chặt.
Phải mất một khoảng thời gian mới có thể thích ứng, đập vào mắt là một phòng gỗ đơn xơ, Ngưng Vũ ngay lập tức nhận ra nơi này là nơi nào, cũng do một phần quen thuộc đã ăn sâu vào trong trí óc. Ngưng Vũ cố gượng mình ngồi dậy, vết thương sau lưng đau rát khiến nàng chật vật đến mồ hôi lạnh đầy đầu.
Nữ nhân chớp mắt, thời điểm ánh mắt chạm đến thân ảnh nửa tựa trên thành giường chợt kinh ngạc, ngay cả cơn đau đang hoành hành cũng không khiến nàng bận tâm nữa. Ngưng Vũ giảm nhẹ hô hấp, yên lặng lại gần nhìn ngắm thụy nhan, khóe môi Ngưng Vũ nhịn không được nâng lên.
Nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, đáy lòng Ngưng Vũ lại nhói lên, nàng mím môi, nâng tay muốn chạm lên gương mặt xinh đẹp kia, nhưng chỉ vừa đến gần thì Viễn Chi đã mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng trọng.
Ngưng Vũ không chút ngượng ngùng thu tay, ánh mắt cũng từ từ dời khỏi người đối phương: "Muội trông ta suốt đêm sao?"
"Ừm.", Viễn Chi điều chỉnh âm thanh, đoạn, nàng vươn tay áp lên trán đối phương, cảm nhận thấy mồ hôi tinh mịn thì lập tức dùng tay áo mềm mại giúp đối phương lau sạch.
Ngưng Vũ kinh ngạc đến mức quên không động đậy, mắt phượng lúc này xuất hiện xúc cảm phức tạp mơ hồ lấn át phần lớn sắc bén, biến nàng trở thành một bệnh kiều mỹ nhân ốm yếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-van-nhan-tam/248389/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.