Viễn Chi rời khỏi tiểu viện của Ngưng Vũ, một đường tiến tới chủ điện, huyết mỹ nhân vẫn đang nghỉ ngơi nhưng nàng một chút cũng không để tâm, một đường tiến thẳng vào.
"Mẫu thân."
Người nằm trên tráp quý phi nhướn mày, có chút khó chịu khi bị đánh thức: "Có chuyện thì đi tìm sư tỷ của ngươi, đừng làm phiền ta."
Ý muốn đuổi người rõ ràng, từ trước tới nay huyết mỹ nhân đối với nàng đều như vậy, lạnh lùng xa cách, nhưng đối với Ngưng Vũ lại mang theo một loại dịu dàng ẩn nhẫn khiến cho người khác phải ghen tỵ. Trước kia đối với thái độ này, Viễn Chi sẽ trực tiếp xoay người rời đi, cũng sẽ sinh ra oán hận với Ngưng Vũ.
Cũng đúng, tại sao lại không thể hận? Rõ ràng nàng mới là con gái ruột của người, nhưng tất thảy yêu thương cùng thiên vị đều chưa một lần dừng lại trên người nàng. Viễn Chi rũ mắt, khóe môi kéo thành một đường, có thể đến thời điểm hiện tại nàng vẫn hận Ngưng Vũ, chỉ là vô số hận thù ấy đã dần biến thành chán ghét, không muốn cùng đối phương có bất kì liên hệ nào nữa.
Cũng không rõ là do mẫu thân thiên vị mới khiến nàng chán ghét đối phương, hay lại do chính sự thay đổi của đối phương khiến nàng chán ghét như vậy. Viễn Chi phân không rõ, cũng không muốn phân ra, đơn giản cứ như vậy mà chán ghét Ngưng Vũ.
Thấy nàng không chịu rời đi, huyết mỹ nhân cau mày, bà hơi nâng người ngồi dậy, vừa vặn đối diện với ánh mắt không cảm xúc của nữ nhi: "Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-van-nhan-tam/248381/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.