- An Cơ, chàng xem, hoa đào năm nay sắp nở rồi.
Dạ Như Tuyết kéo ống tay hắn, chỉ vào vườn ở phía sau tẩm cung của Tần quý phi. Chân Nhân Chiêu Minh coi như nhân đạo, không phế nàng đi, bởi vì nể mặt Vương An Cơ. Hắn khẽ mỉm cười, mặc cho nàng kéo đi khắp nơi. Nụ cười cứng nhắc nơi khoé môi. Vậy là mùa xuân lại đến rồi.
Bao nhiêu tháng qua, hắn đã bao giờ để ý đến thời tiết nóng lạnh đâu. Nhớ lần gần nhất nhìn thấy tuyết, là cùng Triệu Thuỵ Miên giữa đêm khuya, chạy trốn khỏi sự truy bắt của Chân Nhân Chiêu Minh. Cô không chịu bỏ cuộc, vẫn sống chết muốn dìu hắn đi, chạy đến tận vách núi. Hình dáng giữa trời đêm, tuyết trắng bay lả tả, mái tóc cô bị gió nhè nhẹ tung lên, nhưng đôi mắt vẫn kiên định không tả nổi, rằng có chết cũng phải đưa hắn đi. Lần đó, Vương An Cơ mơ màng không nhớ rõ.
Trước đó một thời gian, hắn có cơ hội ngắm tuyết rơi ở thế giới bên kia. Triệu Thuỵ Miên khẽ ôm an ủi hắn. Là không biết hắn đang buồn vì không có cha mẹ, hay là đang nhớ đến Dạ Như Tuyết. Cái đêm mà hắn được nhặt vào trong động yêu, suýt bị ăn thịt, cái đêm tuyết rơi lạnh thấu xương đấy, Dạ Như Tuyết đã xuất hiện cứu hắn. Lúc đó, hắn chỉ có một ý nghĩ, sau đó phải tận lực yêu thương chăm sóc nữ nhân này.
Dạ Như Tuyết, đối với hắn vừa là mẹ, vừa là chị, vừa là ân nhân, vừa là bạn, vừa là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/2330697/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.