Đặng Vân Du tới một con hẻm nhỏ vắng người. Đứng một lúc, có tiếng vỗ cánh bành bạch bay tới. Đặng Vân Du nhắm mắt, bóp lấy chân con chim làm nó giãy đành đạch.
- Xin lỗi. Xin lỗi mà. Tao xin mày, đừng có nhảy nữa.
Đặng Vân Du chật vật mãi mới lấy được thư trên chân con chim, ấy vậy mà lần thứ hai nhận ra mình không biết đọc chữ. Cô hận muốn xé cả mật thư. Sau đó chim bồ câu bay đi. Đến tận bây giờ cô vẫn còn chưa tin chim bồ câu có thể đưa tin. Thật là kỳ diệu.
- Tại sao lại gọi ra quán trà?
Triệu Thụy Miên một thân hồng y, thanh thoát ngồi thưởng trà ở một góc trong quán cơm. Cả khung cảnh tươi mát. Còn Đặng Vân Du thì chật vật trốn tránh cái nóng, phè phỡn quạt tay, lảo đảo ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh.
Tiểu nhị lập tức rót thêm trà. Đặng Vân Du chỉ vội uống một chén. Lúc bấy giờ mới có tâm tình nói. Triệu Thụy Miên không vội, vẫn kiên nhẫn nghe.
- Tần Tuệ Minh đột nhiên đi tìm tôi. Không lẽ cứ như vậy đi xuống thủy cung? Hay là thôi đi, cứ như vậy mà đi được rồi. Ở đây tiện hành động hơn.
- Cậu đang trốn tránh hắn? - Triệu Thụy Miên phát hiện ra điểm lạ trong lời nói. Nhướng cao mày, có hơi buồn cười.
- Này cũng không phải đâu. - Đặng Vân Du lúng túng.
- Được rồi, để tôi tìm cớ nói với hắn. Còn chuyện mà cậu muốn nói là cái gì?
- À,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/2330662/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.