- Cậu vừa nói cái gì?
Cô gái trước mặt Triệu Thuỵ Miên, thân hình cao chưa được một mét rưỡi, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, vậy mà trên vai lúc nào cũng mang cặp lớn, lại còn đeo một cặp kính dày, che mất đi ngũ quan phía sau, nhìn như sinh viên khoa công nghệ thông tin. Ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi nhếch nhác.
- Thụy Miên, xin hãy cho tôi đi theo cậu.
Đặng Vân Du còn lén lút nhìn Vương An Cơ. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay, liếc cô một cái rồi quay đầu ngắm lá rơi. Chỉ trong phút chốc mà tim Đặng Vân Du đã đập nhanh một nhịp.
- Đi theo tôi làm cái gì?
- Tôi biết cậu không giống người thường, cậu biết phép thuật. Còn có... người này...
- Đừng có chỉ chỏ lung tung, ta là Vương An Cơ. - Vương An Cơ nhíu mày sửa lại. Cái tên của hắn nghe kiêu ngạo biết bao. Tại sao bọn họ đều không biết?
- Cậu đừng có ở đây nói điên nữa. Mau về nhà học bài đi.
- Không được. Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ chết mất. Tôi biết cậu có phép thuật, dạy cho tôi một ít, hoặc là cho tôi đi theo là được rồi. Tôi nhất định sẽ không cản trở đâu. - Đặng Vân Du nói rất thành khẩn. Triệu Thụy Miên xua tay, ngay cả bản thân cô còn lo chưa xong. Nay đã thêm một tên Vương An Cơ là đủ lắm rồi.
- Làm sao cậu biết tôi có phép thuật?
- Tôi... nghe một số tin đồn ở trường. Nói cậu rất lợi hại. Tôi sẽ tuyệt đối giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/141883/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.