Vãng sự thủy điều điều, kỷ phiên hồn tiêu. ( Chuyện xưa như nước xa vạn dặm, trải qua linh hồn tiêu thất)
Phan Hải lạnh lùng nhìn bóng dáng cửu ngũ chí tôn chậm rãi đi xuống phía dưới, hoàng trù rực rỡ bị nước bùn vấy lên, khuôn mặt tuấn mỹ thảm trắng như tờ, thân thể ngạo nghễ đĩnh trực trước kia như không chịu được đau đớn cuồn cuộn nơi sâu thẳm, gió nhẹ phẩy, mi dài nén chặt, nhìn không ra một chút sức sống.
Lão thái giám vẫn yên lặng, bên cạnh hai tòa mộ phần nho nhỏ, trong lòng hắn rõ ràng, nhất định có một toà chôn bào thai năm sáu tháng kia, hôm qua… Trong lòng quặn đau khó nhịn, hôm qua chính mình từng tràn đầy hy vọng, đó là ước muốn Vọng Thư, hậu duệ trăng sáng! Hắn cũng rõ ràng bào thai kia nhất định là long tử của đế vương, hỏi cả hoàng cung, ai có thể khiến thái phó tự cam khuất mang thai?
Mưa gió tạt qua lòng người, chỉ có một đêm, tất cả chờ đợi trong nháy mắt hóa thành bọt nước, chẳng lẽ Vọng Thư tộc bị hạ lời nguyền sao? Vận mệnh của người trong tộc tại sao lúc nào cũng thê thảm như vậy, thê lương như vậy?
Tủi thân, oán hận, hối hận, đau đớn… Bao nhiêu tình cảm dồn dập trong lòng, Phan Hải bỗng nhiên nghĩ mình nhiều tuổi như vậy vẫn còn sống… Vẫn sống đến tột cùng là vì cái gì? Đối mặt với khuôn mặt không chút huyết sắc của hoàng đế, hắn chậm rãi tưởng tượng, tưởng tượng dáng dấp đứa nhỏ thay đổi, tưởng tượng vẻ mặt yêu thương của thái phó…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1489025/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.