Khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế sau khi uống rượu đỏ bừng, đôi môi giống như hoa đào mới nở đầu xuân, tiên diễm rực rỡ, ánh mắt ngập nước như động, từng dòng, từng dòng nước mắt chảy xuống, rơi xuống nội tâm có chút thê lương của thái phó.
Úy Oản ngồi thẳng bất động, giọng nói vẫn tỏ ra ôn hoà bình tĩnh: “Bệ hạ, đợi qua chút thời gian nữa, ta ắt sẽ trở lại thăm ngươi.”
Phương Huyễn đứng lên, bước chân hơi loạng choạng, tới bên cạnh người thái phó, hai tay chống mặt bàn, thoáng khom lưng, ánh mắt đau đớn mập mờ: “Lão sư, ngươi từng hứa với ta vĩnh viễn không rời đi!”
Úy Oản chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt, nhìn thẳng hai tròng mắt sương mù của hoàng đế: “Bệ hạ cũng từng hứa với ta tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội!”
Phương Huyễn giật mình, nhíu mày khẽ nở nụ cười, dáng cười cay đắng: “Lão sư, ngươi còn oán ta! Đúng vậy… “Mạnh mẽ đứng thẳng: “Đúng vậy ta giết Liên Vinh, giết tiểu thái giám nọ, nhưng khi đó đồng ý với ngưoi chỉ là Ôn Hàm Chi, Tiêu Hàn Viễn… “
Thái phó ngắt lời hắn: “Thần cùng bạn bè ngày trước từ lâu đã đoạn tuyệt qua lại, huống hồ trung thư lệnh làm việc ổn thỏa, Lễ bộ Thượng thư rõ ràng trung trực, những năm gần đây đối với bệ hạ chưa từng hai lòng, đối với quốc sự công vụ tận tuỵ, bệ hạ chẳng lẽ không hiểu rõ sao?” “Thoáng dừng một chút, lại nói: “Ngày trước, thần tự nguyện ở lại trong cung, bệ hạ đã hứa rằng dù không để những người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1489021/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.