Cốc Lương Văn Hiên giật mình đứng tại chỗ, đáp không nổi nửa câu, lúc nãy dưới tình thế cấp bách sử dụng chân khí, chân khí…
Trong mắt Úy Oản tinh quang chợt hiện: “Văn Hiên, ngươi nói chuyện Trác Nhạc cho Phương Huyễn, sợ không chỉ vì lí do đơn giản như thế chứ?” Xua tay ngăn lại lời nói của Cốc Lương Văn Hiên “Từ lần kia ta cùng ngươi bả tửu ngôn hoan (nâng chén nói vui). Trong lúc vô ý nói một câu, lại bị Phương Huyễn biết được, chắc chắn ngươi là người Phương Huyễn cố ý sắp xếp bên cạnh ta!”
“Tiếng tranh vang lên canh ba, rồi lại đứt quãng, chính là để dụ ta vào tròng, ngươi nghĩ hết biện pháp, cuối cùng chọn tiếng đàn, bởi vì Phương Huyễn rất hiểu, ta rất thích đánh đàn, rất không thích tiếng đàn không trọn vẹn, khúc khúc toàn hủy (cả khúc nhạc bị huỷ)!”
“Rừng mai ta lui tới đã lâu, từ trước đến nay ta ái mai hỉ trúc (yêu mai quý trúc),thường ngày đến rừng mai tản bộ, cũng chưa từng gặp qua sân nhỏ kia, tiểu viện của ngươi lại đột nhiên được dựng lên trong một đêm, sao không làm cho người ta nghi ngờ?”
“Lúc đầu ta chỉ là hơi hoài nghi, cũng không dám tuỳ tiện kết luận, rất sợ mình sai. Ai biết ngày ấy tửu hậu lỡ lời, nói gì mà cố tình làm cũng làm không được, ngươi còn nhớ rõ ràng? Đêm đó Phương Huyễn liền tới cảnh cáo ta. Ôi, từ khi đó, hoài nghi của ta biến thành khẳng định, ngươi nhất định là được Phương Huyễn bày mưu đặt kế, dồn hết tâm cơ để tiếp xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1489019/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.