Phảng phật mộng hồn quy đế sở, văn thiên ngữ, ân cần vấn ngã quy hà xử.
(Mộng hồn phảng phất về thiên phủ.
Nghe trời nhủ,
Chẳng hay người định về đâu đó?
Ngư gia ngạo-Ký mộng – Lý Thanh Chiếu)
Thân thể phiêu phiêu đãng đãng, hư không vô lực, trôi dạt nơi hư ảo, không biết đã bao lâu, bên tai dường như truyền đến tiếng gọi mơ hồ mà liên tục. Mang theo thanh âm non nớt, trong trẻo, cùng vài phần kinh hoàng và cấp bách. Úy Oản mơ mơ hồ hồ, dường như trở về quá khứ, vì bảo hộ thái tử trẻ tuổi, bất đắc dĩ liều mình nhảy ra trước, ngăn trở kiếm quang sắc bén đâm tới, ngọn gió lạnh như băng xâm nhập ***g ngực, không cảm thấy đau đớn, ý thức chỉ lưu lại thanh âm bối rối hoảng loạn của thiếu niên từng tiếng từng tiếng một: “Lão sư, lão sư...”
Chợt nhớ tới Vân Tụ, trong trang hàng nghìn hàng vạn điều kì quái, ngoài trang núi cao dốc hiểm. Úy Oản nhớ rõ nội táng (chôn cất) đều là Lịch đại tiền bối, còn có Đại sư huynh... Đại sư huynh thân thể cứng ngắc, khuôn mặt như tro tàn, đôi môi xám trắng... Nhị sư huynh bi phẫn rống giận: “Ngươi cũng muốn giống như Đại sư huynh sao?”
Trong lòng Úy Oản run lên, ý thức khôi phục vài phần, tiếng khóc của hài tử đang cúi đầu có thể nghe rõ ràng: “Sư phụ, sư phụ...”
Khó khăn mở hai mắt, Trác Nhạc mặt đầy nước mắt, quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay gắt gao túm chặt góc chăn, dường như khe khẽ run rẩy.
Úy Oản miễn cưỡng vươn một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1489004/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.