Trong điện nến đỏ lay động, tim tàn vụn vỡ, khói nhẹ phất phơ, ánh trăng được dịp, một đường chiếu xuống, nghiêng vào đại điện, vầng sáng mờ sương yếu ớt vây quanh thân ảnh tuấn tú bên giường.
Cốc Lương Văn Hiên vẫn còn nắm lấy cổ tay Úy Oản, hơi thở ngưng đọng, dường như có hàng nghìn hàng vạn lời khó nói hết, lại giống như nghẹn ứ trong cổ họng, làm sao cũng không nói nên lời.
Úy Oản vỗ vỗ tay hắn, bâng quơ nói: “Đêm nay trăng thật đẹp!”
Văn Hiên đột nhiên thanh tỉnh, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trăng lên cao, đã ngay giữa trời, lúc này có lẽ đã tới canh ba.
Úy Oản dựa vào đầu giường, nhìn bình ngọc phát quang, vân đạm phong nhu (mây bay gió thổi nhẹ nhàng),giọng nói khe khẽ cất lên: “Không biết thế gian này tộc ta còn nhiều hay ít người!”
Trong mắt Cốc Lương Văn Hiên trăm hoa đua nở: “Không biết cái khác thế nào, nhưng biết có ngươi, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn!”
Úy Oản ảm đạm cười, nâng tay che miệng, làm như muốn kiềm nén cái gì, cuối cùng không thể nhịn xuống, nhẹ nhàng ho khan.
Cốc Lương Văn Hiên dìu hắn cởi giày lên giường, lấy gối chèn phía sau cho hắn dựa vào mà ngồi, đem chăn gấm cuối giường kéo qua phủ lên người hắn, lông mày khẽ nhíu: “Thân thể yếu như vậy, lại thích cậy mạnh! Ân...” Hình như nghĩ đến điều gì, chậm rãi ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn người nửa nằm nửa ngồi đầu giường, trên mặt thêm vài phần khó nghĩ: “Ấn ký giữa cổ tay kia...”
Thái phó phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1489000/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.