Đêm đã khuya, nến đỏ cũng sớm tàn, ánh lửa le lói toả ra từng đợt khói nhẹ, trong điện lập tức tối hẳn.
Úy Oản một chút cũng không buồn ngủ, ngơ ngẩn nhìn ánh nến cuối cùng cũng tàn, đôi con ngươi trong veo trở nên thâm ửu (đen sâu) vài phần.
Yếu ớt than nhẹ từ trên giường lớn, một bóng trắng đơn bạc phiêu nhiên đứng dậy, nhẹ bước đến bên cửa sổ, đẩy khung cửa tú phượng mạ vàng ra. Ngoài trời ánh trăng sáng nhẹ, một vùng tuyết trắng hôm nào đã biến mất, chỉ còn vài bông tuyết còn đọng lại, nhưng cũng đủ mang đến vài phần lạnh lẽo
Lạc mai sáo đã canh ba, chỗ không người nguyệt lông minh.(lung linh sáng rõ)
Loáng thoáng hình như có tiếng đàn tranh vang lên, Úy Oản lẳng lặng nghe một lát, yên bàn trường mi hơi khép lại. Tranh âm kia gián đoạn, người đạn tấu giống như mới bắt đầu học, thang âm không chính xác, lúc thì dừng lại, lúc thì đột ngột vang lên, nhịp so le, khó có thể lọt vào tai.
Úy Oản đến Vĩnh Yên cung mới nửa tháng, hàng đêm trằn trọc khó ngủ, mỗi đêm canh ba liền nghe thấy thanh điệu của đàn tranh vang lên hằng ngày, ngay cả hôm trước đại tuyết thổi mạnh, âm thanh nọ vẫn xuyên thấu tiếng xột xoạt của tuyết mà truyền vào tai thái phó của thái tử.
Bàn tay trắng nõn vịn trên khung cửa sổ, cảm giác mát lạnh tràn vào cơ thể, lãnh đắc thấm nhân, Úy Oản không có lòng dạ nào vận công để chống đỡ cái giá lạnh mặc cho hàn khí kia chậm rãi ngấm vào, hơi trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1488986/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.