Những lời Thời Văn Nhân nói khiến mẹ Thời không giữ được mặt mũi, bắt đầu cãi lại.
"Đây là mẹ nợ bố con."
Cô bây giờ vẫn không hiểu tại sao mẹ lại làm như vậy, Thời Thiên Thành đối xử rất tốt với hai mẹ con cô, trẻ tuổi có triển vọng, yêu gia đình, yêu vợ, là một người đàn ông mẫu mực của gia đình nhưng lúc trước lại bị thương tích đầy mình.
"Mẹ, thật ra mối quan hệ của chúng ta cũng có thể rất tốt nhưng con không biết tại sao tình mẫu tử mà con cần lại có thể có được ở một người mẹ xa lạ, chứ không phải người mẹ sinh ra con, mẹ thấy tất cả những điều này là lỗi của ai?"
Thời Văn Nhân hỏi ngược lại Văn Ngọc Uyển nhưng nghĩ kỹ lại, tất cả những điều này thực ra cũng giống như câu nói của Thời Thiên Thành lúc trước: Có lẽ là vì không cảm nhận được tình yêu nên mới phản bội.
Văn Ngọc Uyển nhìn chằm chằm vào người cô gái xinh đẹp trước mặt, đáy mắt gợn sóng, muốn mở miệng nhưng mấy câu nói lại nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.
Tiếng thì thầm xung quanh dần biến mất, Văn Ngọc Uyển nắm chặt ngón tay, cuối cùng đứng dậy: "Ân Ân, chăm sóc tốt cho bản thân."
Khi Văn Ngọc Uyển quay người, Thời Văn Nhân nhìn theo bóng lưng của bà, nước mắt lưng tròng, đột nhiên lên tiếng:
"Mẹ, con cũng rất muốn yêu mẹ nhưng... bây giờ con yêu Văn Gia."
Lương Văn Viễn theo Kỳ Cảnh vào phòng riêng thì Lục Hi đã ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731582/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.