Thời Văn Nhân biết anh đang giải thích về cách xưng hô thân mật mà anh đã nói ra tối hôm đó.
Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng rực rỡ, quét sạch mây mù của mấy ngày liên tiếp, cả căn phòng cũng tràn ngập ánh nắng.
Mũi Lương Văn Viễn cọ vào khuôn mặt Thời Văn Nhân, hơi thở nóng hổi phả vào bên má cô, nhiệt độ cơ thể cô từ từ tăng lên.
"Vì vậy, em yêu." Lương Văn Viễn hơi dừng lại, ngậm lấy cánh môi Thời Văn Nhân mút mát, trong lúc tách ra ngắn ngủi, anh mơ hồ nói: "Anh không có tình nhân nào cả, anh chỉ có em."
"Anh chỉ có em." Câu nói ngắn gọn này in sâu vào tâm trí Thời Văn Nhân.
Tôi không có ai khác, chỉ có em.
Anh không nói yêu, anh nói chỉ có.
Thời Văn Nhân hôn anh.
Ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Lương Văn Viễn, mùi đàn hương an thần khiến cô bị khóa chặt trong vòng tay anh.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng, cả hai đều đắm chìm trong đó.
"... ưm." Thời Văn Nhân kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở nóng hổi, lồng ngực phập phồng.
Cũng như phần thân dưới cứng rắn.
Thời Văn Nhân nhìn anh, khuôn mặt gầy gò, đường nét góc cạnh như được chạm khắc, đôi mắt đa tình từng trải qua nhiều mối tình.
Vẻ ngoài và giá trị bản thân, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Một người như vậy lại nói với cô hai chữ "Chỉ có."
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731057/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.