Ba vị giám khảo cầm bài của Quang thì không thèm xem cứ dú cho nhau ý không muốn chấm nhưng thấy Quang nhìn thì cũng có một người chịu chấm vì chăng nhẽ người ta làm bài thì mình cũng phải chấm. khi bắt đàu chấm thì người chấm bài bắt dầu cầm bút đỏ bắt dầu phê từng bài từng bài rất nhanh người đó từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc khi Quang làm đúng hết từ bài này sang bài khác. Có lúc ông lão còn hơi nghi ngờ nhìn lại Quang xem có phải một lão đầu dị dung không nữa. không nhìn thì thôi nhìn rồi thấy Quang chính xác chỉ là một tên nhóc mười bốn tuổi đầu thì cáng kinh ngạc sững sờ. thấy biểu hiện không bình thường của đồng bạn thì hai người kia cũng tò mò nhìn thử. Không xem thì thôi xem thì bài một đúng bài hai cũng đúng sau đó là cả bài thi không sai tẹo nào. Oh my god! 
Thấy biểu hiện của ba lão già Quang cũng cười khẩy: 
Thế nào ba vị giám khảo chấm xong bài của tôi chưa vậy? mau cho tôi biết kết quả đi nào. Hồi hộp quá.  
Nghe Quang giục thì 3 người ông nhìn tôi tôi nhìn ông rồi một người cất tiếng: 
- è hèm bài làm của cậu rất khá các câu trả lời đều chính xác cậu đạt điểm tuyệt đối trong bài thi này chúc mừng cậu. bây giờ cậu hãy gia ngoài kia nghỉ ngơi chúng tôi sẽ chuẩn bị đề thi thực hành cho cậu. 
Nghe được kết quả Quang cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Ung dung thoải mái bước ra khỏi phồng thi trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-vinh-de-phong-luu/3145769/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.