Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137
Chương sau
Thủy thành-Đông Hải đế quốc,hôm nay cả thành mang một không khí u ám nặng nề tràn ngập tử khí. Hôm nay, vị hoàng hậu-người được nhân dân ca tụng là mẫu nghi thiên hạ. Lúc sinh thời nàng làm rất nhiều việc tốt lành cho dân chúng nên rất được lòng dân. Nay nàng ra đi để lại niềm sót thương vô hạn trong lòng người dân. Sau khi nàng mất quốc vương tổ chức tang lễ long trọng cho nàng. Tất cả người dân hôm nay đều tới trước cung điện để tiễn đưa nàng. Tới giờ, đoàn xe tang gồm một chiếc xe lớn tám đầu bạch phong mã kéo quan tài ra khỏi cung điện hướng tới lăng mộ hoàng gia. Dọc hai bên đường người dân đứng, người khóc người dâng hoa lên hai chiếc xe bay là là bên cạnh xe chính. Bình thường bầu trời Thuỷ thành luôn nhộn nhịp các loại xe bay qua lại nhưng hôm nay không một ai giám bất kính. Hôm nay tiễn đưa đức vua của họ không đi cùng nghe nói là ngài vì tiếc thương người vợ nên thổ huyết hiện còn hôn mê. Trong khi đoàn xe rời khỏi hoàng cung thì một đội quân khoảng nghìn người được trang bị tận răng đang tiến vào cung cấm. Trên đường đi cấm vệ quân hoặc đầu hàng hoặc bị tiêu diệt. Đúng vậy, tể tướng Đào Trạch Trọc tạo phản. Lúc này hắn đang mặc long bào đi đầu,theo sau là hàng loạt bá quan được tướng sĩ hộ tống tiến tới Cung Cấm nơi quốc vương nghỉ ngơi. Trong cấm cung, quốc vương Đông Hải đế quốc đang ngồi uống rượu một mình. Đối diện với ông là một chiếc ghế,một bộ bát đũa. Uống cạn chén rượu ông vẫy tay ra hiệu cho toán lính đang đứng trước mình lui về phía sau. Toán lính hơi ngập ngừng lùi từng chút một rồi lui về phía sau đứng sau quốc vương thế nhưng súng năng lượng cùng cung tiễn vẫn chằm chằm hướng vào địch nhân phía trước. Thấy Trạch Trọc tiến tới,Lê Đạt Thành vươn tay rót rượu vào chiếc chén đối diện rồi ngẩng đầu nhìn Trạch Trọc nói: -Tới rồi thì cùng ta uống một chén đi. Nghe thấy lời mời Trạch Trọc cũng tiến tới ngồi đối diện với Đại Thành vì trước mặt hắn chỉ là một tên quân vương mà hắn sắp phế thì hắn sợ gì chứ. Ngồi xuống ghế hắn nhìn Đại Thành nói: -Ta thật khâm phục ngươi đó Đại Thành ạ. Con gái mất tích, vợ mới chết, ngai vị sắp mất. Tan nhà nát cửa rồi mà ngươi vẫn có thể bình tĩnh ngồi đây uống rượu được Ta bội phục ngươi về phần định lực này đó...hahaha... Cạn thêm một chén quốc vương bệ hạ nhìn thẳng vào mắt vị tể tướng trước mặt và nói: - Từ khi nào vậy?, Từ khi nào người anh em Trạch Trọc của ta lại phản bội ta vậy? Nghe thấy Đại Thành hỏi vậy, Trạch Trọc ngẩng đầu cười như gặp được một chuyện gì đó vô cùng hài hước vậy: - hahaha..Từ khi nào ư....haha... Ngươi hỏi từ khi nào ư?.. Ta nói cho ngươi biết Đại Thành à ngay từ đầu ta và ngươi đã không thể làm bạn. Ngày ấy ta cái gì cũng giỏi hơn ngươi nhưng ngươi cần gì thì có cái đó trong khi ta phải bán cả mạng chỉ đủ sống. Mặc dù thế nhưng ta vẫn vui vì ta còn có Thanh Thanh bên cạnh. Từ cái ngày ngươi cướp cô ấy khỏi ta. Đúng từ cái ngày ngươi sắc phong cho nàng ta đã thề phải lật đổ ngươi, hành hạ ngươi....hahaha.. Nghe thấy những lời của tể tướng Đại Thành hắn chỉ biết cười khan và nốc cả chai rượu. Nhìn thấy hành động của đối phương Trạch Trọc đứng dậy hướng tới binh lính phía sau và nói: -Ai giết được hắn trẫm phong tướng quân, một lần yêu cầu với trẫm bất kì nguyện vọng. Nghe thấy treo thưởng binh sĩ phản loạn hò hét xông lên đụng độ với cấm quân trước mặt.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137
Chương sau