Đèn trong nhà tối om, Phượng Cẩn còn cho là Nhiễm Thanh Hoàn ngủ rồi, lúc mở cửa bước nhẹ hơn, ai ngờ vào phòng khách thấy tivi còn mở, đang chiếu một bộ phim truyền hình vớ vẩn, gã thiếu niên co mình trong sofa, tay bưng một ly cà phê nguội ngắt, nghe tiếng động quay đầu lại nhìn, mặt bị ánh huỳnh quang của tivi chiếu trông hơi rờn rợn. Phượng Cẩn giật nảy mình, bật cười mở đèn: “Làm gì mà không bật đèn, chỉ giỏi hù người ta!” Ánh sáng thình lình đến khiến Nhiễm Thanh Hoàn không cầm được dùng tay che một chút, nheo mắt đặt cà phê lên bàn, lảo đảo đứng dậy: “Về rồi à? Về rồi thì tôi đi ngủ đây.” Thì ra… là đang chờ mình, Phượng Cẩn không khỏi thấy ấm lòng. “Đúng rồi,” Nhiễm Thanh Hoàn dụi mắt, quay đầu lại nói: “Giao cho ông một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ đây. Hôm nay tôi mua ít thức ăn chín ở bên ngoài, kết quả là mắt to bụng nhỏ, thừa rất nhiều, tủ lạnh đầy rồi nên tôi để trên bàn ăn đấy, ông mau ăn đi kẻo để mai sẽ hỏng, lãng phí là không tốt đâu.” “Không phải từ đầu ta đã bảo không về à?” “Tôi đoán ông sẽ về,” Nhiễm Thanh Hoàn nói đặc biệt khẳng định, “Thật đó, nhìn ông như thế là biết phải quay về tìm kiếm sự an ủi.” Phượng Cẩn biết rõ Nhiễm Thanh Hoàn đã ăn ở ngoài, hơn nữa khi gặp Tiêu Triệu trên tay gã còn chưa có thức ăn gì, hiển nhiên là đặc biệt mua cho mình, đứa trẻ này tuy miệng hơi ngang nhưng trong lòng lại rất quan tâm. Nhiễm Thanh Hoàn lúc này vốn đã mở cửa phòng ngủ đột nhiên dừng bước, vẻ mặt bát quái hỏi: “Đúng rồi, ông già, tên biến thái vênh váo đó không phải bồ cũ của ông chứ?” “Cút!” Thu lại câu trước. Sáng sớm hôm sau, Phượng Cẩn bất ngờ phát hiện Nhiễm Thanh Hoàn nghiện ngủ nướng đã dậy, còn mua sẵn bữa sáng chờ mình, ngạc nhiên đi tới sờ trán gã: “Đâu có nóng…” Nhiễm Thanh Hoàn khinh bỉ hất tay đối phương ra, ném lại xấp tài liệu Phượng Cẩn quẳng cho gã: “Cái khỉ gì vậy? Ông viết tiểu thuyết đấy à?” Phượng Cẩn mở bịch sữa đậu nành: “Thế nào, có ý kiến gì không?” Nhiễm Thanh Hoàn nhìn Phượng Cẩn: “Không-ý-kiến-“ Phượng Cẩn cúi đầu nghĩ nghĩ, từ từ dẹp đi thần sắc không mấy đứng đắn: “Không cần che giấu nữa, mấy năm nay tuy rằng ngươi học không hay cày không biết, lại tinh thông hậu hắc và binh pháp, tưởng ta không biết à?” “Ham chơi thôi, toàn để giết thời gian, ông tích cực thế làm gì, còn tinh thông…” “Vậy hãy cho ta biết ngươi có cái nhìn thế nào.” “Tôi không lừa ông, tôi thật sự chẳng có cái nhìn gì cả.” Nhiễm Thanh Hoàn cố hết sức nặn ra vẻ mặt chân thành, “A… Ngoại trừ chế độ chư hầu lắm tệ nạn.” Phượng Cẩn thở dài bỏ đũa xuống: “Ngươi như vậy, ta đi cũng không yên tâm.” Tay Nhiễm Thanh Hoàn run nhẹ không dễ phát hiện: “Chừng nào ông đi?” “Trùng dương năm nay.” Phượng Cẩn hơi cụp mắt xuống, “Còn hai tháng.” “À.” Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, không nói gì nữa, hơn mười năm rồi, đột nhiên vì người kia sắp đi – khoản nợ lằng nhằng nửa đời trước để lại, xem ra không kết thúc là không được. “Mười mấy năm rồi mà tính tình vẫn lạnh như thế.” Phượng Cẩn gõ nhẹ xấp tài liệu Nhiễm Thanh Hoàn vứt cho mình, trang giấy rõ ràng có dấu vết được lật xem cẩn thận, nhưng người xem lại thản nhiên ngồi ở đối diện không chịu nói một chữ: Năm Thịnh Đức thứ mười tám, Đại Luật thất thế, tám nước chư hầu cùng chinh phạt, giang sơn Ngô thị lung lay. Bắc có Bắc Thục, Hồng Châu, Mẫn Châu, các vùng dũng mãnh. Nam có Yên Kỳ, Lĩnh Đông, Linh Châu, nơi cá gạo dồi dào. Lại thêm Tây Nhung, Nam Thục, dã tâm hướng bắc, nhất thời rối ren vô cùng, sinh linh đồ thán. Trong tám nước thì Hồng Châu và Yên Kỳ là mạnh nhất… Phượng Cẩn nói: “Được, ngươi không nói thì ta nói, trong số những người này, ngoại trừ Linh Châu dân phong vô cùng nhu nhược, các vương hầu khác mỗi người đều có ý vấn đỉnh, thế tất có một cuộc đại chiến, nhất định là hạo kiếp nhân gian…” “Liên quan gì đến tôi?” Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, “Ông già, ông không sao chứ, bộ truyện dở òm tìm từ đâu tới mà cũng coi là thật?” “Nhiễm Thanh Hoàn, ta đang nói chuyện nghiêm túc!” Phượng Cẩn giận dữ nói, “Nếu một ngày kia ngươi thực sự đến thế giới đó, ngươi cũng có thể làm như việc không liên quan đến mình mà nói lời như thế sao?!” Nhiễm Thanh Hoàn bỏ đũa xuống: “Ông rốt cuộc muốn nói gì?” Phượng Cẩn nhìn gã chốc lát, ánh mắt thiếu niên trong veo như nước, song không biết là vì sao, theo thời gian trôi đi, y ngày càng không hiểu đứa trẻ một tay mình nuôi nấng, khi nào vui vẻ, khi nào buồn đau khổ sở, thậm chí để ý cái gì, không để ý cái gì: “Ngươi không muốn biết thân thế của mình à?” Y chậm rãi lấy từ trong lòng ra một miếng phỉ thúy bằng bàn tay, giơ lên trước mặt Nhiễm Thanh Hoàn. Nhiễm Thanh Hoàn đảo mắt qua miếng phỉ thúy chất lượng lẫn kích cỡ đều cực kỳ hiếm có, rồi chuyển xuống cái bánh bao cầm trong tay, giống như sức hấp dẫn của thứ giá trị ngàn vàng ấy kém xa món bánh bao một đồng ba cái dưới lầu. Gã cắn bánh bao, thong thả nhai kỹ nuốt xuống: “Không muốn.” Phượng Cẩn hơi sững sờ. “Vẫn là câu đó, liên quan quái gì đến tôi?” Biểu cảm của Nhiễm Thanh Hoàn hờ hững như lão tăng nhập định dưới thanh đăng. Phượng Cẩn dừng một chút, đột nhiên mở miệng: “Có phải… ngươi đã không còn muốn tin lời ta nói?” “Ông nghĩ nhiều rồi.” Phượng Cẩn nặng nề nhắm mắt lại, cất phỉ thúy vào ngực, không lên tiếng nữa, ăn bữa sáng như thể nhai rơm. Nhiễm Thanh Hoàn tiện tay dùng điều khiển từ xa mở tivi, trong bản tin sáng đang phân tích CPI, hai người đều im lặng, chỉ có tivi không cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, một mình ồn ào. Lát sau, Nhiễm Thanh Hoàn chùi miệng, đứng dậy làm mặt quỷ: “Hôm nay đến ông dọn đúng không?” Phượng Cẩn hiếm khi gật đầu không tranh cãi, đột nhiên hỏi một câu: “Thanh Hoàn, nếu ngươi đến thế giới này, việc ngươi muốn làm nhất là gì?” Nhiễm Thanh Hoàn khựng lại, tựa hồ không ngờ được đối phương hỏi vấn đề này, suy nghĩ một thoáng, chợt cười nhàn nhạt: “Đạo vài bài Đường thi Tống từ, đem đến thanh lâu sở quán đổi ít bạc, hoặc nhận xem phong thủy, gay quá thì đào mồ trộm mả, để dành đủ tiền tìm chỗ không quá nghèo cũng không quá giàu mua căn nhà nhỏ, bày biện ít đồ đạc, đọc sách, đi du lịch, nghe kể chuyện… Nếu ông có việc không thể tham gia thì một mình vậy.” Phượng Cẩn không ngẩng đầu lên, Nhiễm Thanh Hoàn nhìn y một cái, ánh mắt hơi thâm sâu: “Tôi vào thư phòng đây.” Cuộc sống vẫn từng ngày trôi đi, bình yên như muốn lên mốc, hơi nóng rút dần, tháng Chín bắt đầu, Nhiễm Thanh Hoàn khai giảng, Phượng Cẩn bỗng nhiên bắt đầu đi sớm về muộn, đôi khi thậm chí cả đêm không về, chẳng biết đang bận rộn việc gì, khuôn mặt mỹ nhân ngày càng ưu sầu, sau khi về nhà thường nằm xuống ngủ luôn, tựa hồ mệt vô cùng. Một buổi hoàng hôn, Nhiễm Thanh Hoàn mở cửa đi vào, phát hiện Phượng Cẩn nằm nghiêng trên sofa, đôi mày quá đẹp hơi nhíu lại, ngủ không hề ngon. Dù sao cũng lập thu rồi, gã thở dài, vào nhà cầm tấm chăn nhẹ nhàng đắp cho Phượng Cẩn. Không đợi gã đứng thẳng dậy, cổ tay thình lình bị túm lấy. Nhiễm Thanh Hoàn giật mình: “Chưa ngủ hay bị tôi đánh thức? Đừng có hù người ta.” “Rót ly nước cho vi sư.” “Hừ, ông không tay hay cụt chân thế?” Nhiễm Thanh Hoàn vừa than phiền vừa rót cho y ly nước: “Này, không thì ông về phòng nằm một lúc đi? Tôi mới gọi điện thoại kêu thức ăn ngoài, lát người ta giao tôi sẽ gọi ông.” Phượng Cẩn nhíu mày: “Sao lại là thức ăn ngoài, tự mình úp bát mì cũng dễ nuốt hơn đồ bên ngoài chứ? Ngươi lười chết đi được.” “Tôi vào bếp?” Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu nguầy nguậy, “Chờ thật sự hết cách rồi hãy tính sau, giá của cơ hội quá cao, tôi sợ ông ăn được.” Phượng Cẩn nhìn gã: “Phạm vi sách giải trí ngươi đọc lại mở rộng rồi, ngay cả kinh tế cũng không bỏ qua.” Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt: “Một trong các môn bắt buộc của trường, chủ tịch Mao đảm bảo, không học cũng không được, tôi khổ tâm lắm chứ-“ “Ta đâu có nói ngươi xem sách giải trí là không đúng,” Phượng Cẩn cười cười, lập tức dừng lại, “Thanh Hoàn, ta có chuyện muốn nói với ngươi…” Nhiễm Thanh Hoàn ngồi xuống đối diện, ném bánh bao qua một bên: “Chuyện gì?” Trước ánh mắt thản nhiên của gã, Phượng Cẩn do dự chốc lát, rốt cuộc thở dài: “Thôi, cũng không có gì quan trọng, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.” “Ông đừng có lãng phí tình cảm thanh thiếu niên tốt của tổ quốc.” Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, vỗ đầu gối đứng dậy. “Chờ một chút,” Phượng Cẩn gọi gã lại, cho tay vào ngực, lấy miếng ngọc phỉ thúy kia ra, “Cầm cái này đi.” “Nặng lắm, còn có phóng xạ…” “Cầm đi, nó vốn là của ngươi mà,” Phượng Cẩn nhét cho gã, quay người vào bếp, “Tương lai khi khốn cùng sa sút ngay cả thức ăn ngoài cũng không kêu nổi, ngươi cầm cái này còn có thể đổi ít sinh hoạt phí.” Nhiễm Thanh Hoàn cúi đầu nhìn phỉ thúy óng ánh, mặt trước là như ý và tường vân chạm nổi, mặt sau khắc hai chữ “Tiêu Ngữ”. Gã nhướng mày, tung lên rồi đón lấy: “Ừm, một khoản tiền không nhỏ, đủ uống một bình.” Lời Phượng Cẩn muốn nói cuối cùng không nói ra miệng, có lẽ là vô vàn xin lỗi, hoặc là dặn dò tha thiết, song đều không còn quan trọng. Hôm sau là Trung thu, chính là đêm đoàn viên, Phượng Cẩn không về, Nhiễm Thanh Hoàn để lại cho y một hộp bánh trung thu trên bàn trong nhà ăn, song đến buổi tối một ngày sau Phượng Cẩn vẫn chưa trở về. Nhiễm Thanh Hoàn cân nhắc một chút, rốt cuộc mở cửa phòng ngủ của Phượng Cẩn. Gã trước nay không thích xen vào việc của người khác, nếu không cần thiết thì rất ít vào phòng Phượng Cẩn – nói là phòng ngủ, kỳ thực giống thư phòng hơn, bên trong cất hàng ngàn quyển sách, đóng buộc chỉ, thẻ tre, thậm chí tơ lụa, có đủ hết, cửa sổ đóng chặt, chăn nệm gấp gọn gàng. Nhiễm Thanh Hoàn đứng ở cửa chốc lát, trong lòng bỗng nhiên trỗi lên cảm giác: Người này đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa. Gã vào phòng, trên cái bàn nhỏ cạnh giường Phượng Cẩn dùng đồ chặn giấy đè một xấp giấy, Nhiễm Thanh Hoàn cầm lên lật lật, chính là đề mục xuất sư Phượng Cẩn để lại cho gã, gã thở dài: “Gợi ý rành rành như vậy… Rõ ràng là bảo tôi đuổi theo, nhưng ông làm sao có thể chắc chắn tôi sẽ quản việc vớ vẩn của ông?” Gã dạng chân dạng tay nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, rất lâu không động đậy, tựa hồ ngủ rồi, sau đó gã đột nhiên nhảy lên, tức tối nói: “Tôi quả thật muốn cho ông toại tâm nguyện.” Trời xanh suối vàng, trên trời dưới đất, chỉ cần tồn tại, bất luận là thời gian không gian thế nào, đều có thể qua lại. Nhiễm Thanh Hoàn lần đầu tiên mở mắt nhìn thế giới xa lạ này, không khí trong lành chưa từng bị ô nhiễm khiến gã không nhịn được hít sâu vài hơi. Thật là một nơi tuyệt vời – nếu như không có thiên hạ đại loạn và chinh chiến không dứt. Gã tập trung tinh thần, cẩn thận lần theo cảm ứng đi tìm kiếm Phượng Cẩn. Lúc này, giang sơn Ngô thị đang lung lay, Đại Luật đã đi đến cuối mệnh số của nó, gió từ phía nam thổi đến mùi máu tanh, lấp mất vị thanh của cành liễu thứ nhất đầu xuân, tứ phương rục rịch, dã tâm và dục vọng lan ra hết cỡ, hết đợt này đến đợt khác, thiên hạ bị phân cắt, đang chuẩn bị cho một mở màn mới. Mà đại nhất thống của Cửu Châu, còn xa tít không hẹn ngày đến. Nhiễm Thanh Hoàn gọi một thớt khoái mã, cúi đầu nhìn qua người mình, áo gió dài sau khi vào thu, tuy là hơi đặc biệt nhưng nhìn chung vẫn có chút thành phần phục cổ, không đến mức quá nổi, trong rừng có hơi người, gã không muốn rước lấy phiền toái, cố gắng lặng lẽ hành động. Phượng Cẩn quả thật ở ngay trong rừng này, mà khi nghĩ đến hai chữ “trong rừng”, lòng gã chợt sinh ra điềm xui, chẳng phải đồng âm với “lâm chung” sao… (Trong rừng là lâm trung, hai từ đồng âm) Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, nhảy lên ngựa, thúc nhẹ bụng ngựa một phát. Mà lúc này, ở một nơi không xa, có một đại nhân vật đang ngồi một mình trong lều, hơi sầu lo với thế cục trước mắt, người này chính là Cẩm Dương vương Trịnh Việt của Yên Kỳ – Quảng Trạch đại đế sáu năm sau nhất thống thiên hạ. Bát vương đồng thời giơ cao lá cờ tru sát bạo quân, quân Yên Kỳ và quân Kinh Châu ngõ hẹp đụng đầu ở ngay gần Trúc Hiền sơn Mạc Sầu lĩnh, bên phía Yên Kỳ là Cẩm Dương vương thân chinh, gặp phải Tra Minh Khởi tướng lĩnh hung hãn nhất Kinh Châu, Cẩm Dương vương lui thủ trong thành Trúc Hiền, song phương tạm thời giằng co. Một trong ngũ đại thượng tướng của Yên Kỳ là Tề Linh Khanh đích thân áp tải lương thảo đến đây, nơi này không rõ vì nguyên nhân gì mà mưa tầm tã suốt hai ngày liền, sấm rền chớp giật, như thể thần quỷ giáng lâm, vừa mới yên ổn lại, Tề Linh Khanh lệnh cho ngựa khỏe dồn roi, đồ quân nhu đang đi gấp. Bỗng nhiên một tràng tiếng vó ngựa vọng đến, Tề Linh Khanh hơi sửng sốt, hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, lúc này chỉ nghe tiếng vó ngựa đã biết là một người một ngựa, có điều không rõ giữa vùng hoang vu, lính truyền lệnh mới phái đi, sao lại có người một mình đến đây? “Tướng quân.” Vệ binh dò xét sắc mặt hắn xin chỉ thị, Tề Linh Khanh khoát tay, tĩnh quan kì biến một cách thích hợp. Không bao lâu sau, một người một ngựa từ rất xa đi đến, trường y màu xám nhạt tung bay, tuy kiểu dáng hơi cổ quái nhưng không ảnh hưởng đến bề ngoài, cưỡi thần tuấn màu mực, tựa hồ có khả năng ngày đi ngàn dặm. Người đi tới không yên không giáp, mái tóc dài chỉ dùng một sợi dây mảnh buộc đơn giản ngay hông, chắc là đi quá vội, dây cột tóc đột nhiên đứt làm đôi, một lọn tóc bay lên theo gió, không biết tại sao khiến người ta không cảm thấy bù xù, ngược lại phiêu dật xuất trần. Từ xa thấy đội nhân mã này, người nọ không khỏi giật mình, vội vàng ghìm ngựa để tránh xông vào đội ngũ của đối phương, né sang bên nhường đường, hòng tỏ không có địch ý. Bấy giờ Tề Linh Khanh mới có cơ hội thấy rõ người này, còn là một thiếu niên, trạc nhược quán, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, song hơi gầy quá, có vẻ không chân thật lắm. Gã ăn vận đơn giản, cắt may rất gọn gàng, lúc này lui nhường, tuy rằng người thần sắc lạnh nhạt, ngựa lại tựa hồ hiểu ý chủ nhân, bước tại chỗ, ít nhiều có phần sốt ruột. Tề Linh Khanh cúi đầu phân phó vệ binh: “Truyền lệnh, đội ngũ tách làm đôi, nhường ra một đường.” Giọng hắn rất thấp, còn cách thiếu niên này một khoảng, mà tai mắt thiếu niên lại nhạy bén vô cùng, nghe vậy ngẩng đầu đánh giá Tề Linh Khanh một phen, khẽ mỉm cười chắp tay. Tề Linh Khanh gật đầu, trong lòng lại bỗng giật mình trước vẻ đẹp ấy – đôi mắt thiếu niên này lúc hàm chứa nét cười nhìn qua lại như là có ánh sáng bên trong, khuôn mặt không mấy chân thật tích tắc đã sống dậy. Rất nhiều năm về sau, hắn vẫn nhớ như in đôi mắt cười của thiếu niên khi mới gặp, vẫn chẳng nói rõ được mình rốt cuộc nhìn thấy gì trong đó, hoặc là một chút gợn sóng lan ra trên mặt hồ sâu thẳm, hoặc là hoang mạc mênh mông khi mặt trời mới mọc, hoặc là ký ức kiếp trước kiếp này chợt qua đi, hoặc là… chẳng có gì cả, cái gì cũng rành rành ánh ra ngoài, mà không vào trong được. Họ không hề trò chuyện gì, thiếu niên thúc ngựa phi như bay qua đội quân nhu, chỉ để lại một bóng lưng nhanh nhẹn, Tề Linh Khanh cho rằng mình chỉ nhìn qua bóng lưng ấy, không ngờ được rằng nó vẫn chôn sâu trong lòng, tận đến khi cái chết buông xuống. Thiếu niên – chính là Nhiễm Thanh Hoàn lần theo mùi Phượng Cẩn mà đến, đã biết đại khái vị trí mình đang ở, hẳn là gần Trúc Hiền sơn, đồ quân nhu của Yên Kỳ ở đây, Cẩm Dương vương Trịnh Việt cũng phải ở không xa, đối thủ của hắn… hình như là Tra Minh Khởi tướng quân Kinh Châu. Tiếng nước róc rách truyền đến, tim Nhiễm Thanh Hoàn đập mạnh một phát, gã lập tức dừng ngựa, trù trừ đứng đó. Hắc mã lui về sau hai bước, thảm cỏ dưới chân họ đã chết héo toàn bộ, và cây cối vốn nên xanh um tươi tốt trước mắt không biết tại sao chỉ còn lại cành khô trơ trọi. Gã nhẹ nhàng vỗ về con ngựa giật mình, trên mặt rốt cuộc lộ ra sự bi thương khó nén, không đậm lắm, lại khiến người ta chân thật cảm thấy nỗi cay đắng vây quanh gã, tựa hồ không đâu không có: “Sư phụ…” Phượng Cẩn ở ngay bên dòng suối, tóc rối tung, tựa một đóa hoa sắp chết, với sự diễm lệ tột cùng, lẳng lặng nằm đó, giống như đoán trước được mà chờ đợi người nên tới, vạt áo trước thuần trắng nhuộm đỏ một khoảng, lạc mai như tuyết loạn. Nhiễm Thanh Hoàn đi tới, khom người xuống nắm tay y, nhẹ nhàng ôm y lên: “Sao lại nằm ở đây, ông cũng không sợ cảm lạnh…” Phượng Cẩn hé mắt ra, thấy rõ là gã lại nở nụ cười: “Ta biết ngay… ngươi sẽ đến…” “Đúng vậy, đã sớm bị ông nhìn thấu, tôi làm người thất bại lắm phải không?” Nhiễm Thanh Hoàn ngồi xuống, vuốt lại mái tóc giúp y. “Người kia… Tiêu Triệu, là sư huynh ta…” Phượng Cẩn ho một tràng, vỗ vỗ tay Nhiễm Thanh Hoàn, “Ngươi hãy nghe ta nói…” “Ừ, đang nghe đây. Sư xuất đồng môn, có đến mức phải liều mạng với nhau không?” “Người của thiên mệnh, chấp niệm quá nặng, đã đọa lạc thành ma… Ta làm sao có thể, làm sao có thể…” “Ừ, ông đúng, ông làm gì cũng đúng.” Nhiễm Thanh Hoàn ném ánh mắt lên dòng suối, lại có một chút ý cười, “Hắn đâu?” Phượng Cẩn giơ tay chỉ: “Bị ta phong dưới ngọn núi này.” “Rồi sao?” Nhiễm Thanh Hoàn hỏi, “Ông sẽ thế nào?” “Thanh Hoàn, Tiêu Triệu đã nhập ma chướng, thành kẻ đứng đầu vạn ác, có thể lấy hết ái tăng tham si của nhân thế… Mà hiện giờ đang trong thời buổi loạn lạc, ta sợ…” “Ông đang khoe tài ăn nói à?” Nụ cười của Nhiễm Thanh Hoàn đeo trên mặt như mặt nạ, “Nói thẳng đi, ông sẽ thế nào, muốn tôi làm gì?” “Ta không còn sống bao lâu nữa… Ngươi hứa với ta một việc, hứa với ta…” “Nói nghe xem nào.” “Hứa với ta, bất kể ai cũng được, trong vòng mười năm giúp hắn nhất thống thiên hạ, bình định chiến loạn… không thể…” “Ông coi trọng tôi quá đấy.” Nhiễm Thanh Hoàn nói đều đều. Phượng Cẩn nắm chặt cánh tay gã: “Hứa với ta, nếu không, ta chết không nhắm mắt.” “Lại trò này, ông xem phim nhiều quá bị lậm à?” Nhiễm Thanh Hoàn cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt khẩn cầu của Phượng Cẩn, dừng một chút, gã thở dài: “Việc ông nói, tôi sẽ cố hết sức…” “Hứa với ta!” “Được được, tôi hứa,” Gã giống như trả lời cho có, rồi lại thấp giọng lẩm bẩm, “Ông nói gì tôi đều bằng lòng…” Bỗng nhiên toàn thân đau nhức một trận, Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được rên ra tiếng, cảm giác thoáng cái thoát lực, ngay cả thân thể Phượng Cẩn cũng suýt nữa trượt ra. Phượng Cẩn thở hồng hộc: “Ta… đã phong tất cả pháp lực của ngươi, ký kết khế ước này với ngươi, ngươi không được…” Bàn tay y nắm Nhiễm Thanh Hoàn dần dần buông ra, nam tử khuynh thành này không đủ sức nói hết lời, cuối cùng lưu luyến nhìn người thân cận nhất mười mấy năm qua và thế giới bừng bừng sinh cơ một cái, khẽ nhắm mắt lại. Nhiễm Thanh Hoàn không hề nhúc nhích, nghe tiếng tay Phượng Cẩn rơi xuống đất, gã nhắm mắt, rốt cuộc một dòng lệ chảy xuống khóe mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]