“Lão đại!” Mễ Tứ Nhi ở nơi không xa rống to một tiếng. Nhiễm Thanh Hoàn đang mải mê suy nghĩ, nhất thời không chú ý, bị tiểu tử này hù giật nảy mình, gã nheo mắt quay đầu lại, vẻ mặt bực dọc trừng Mễ Tứ Nhi: “Ban ngày ban mặt ngươi động đực à, con mẹ nó ta còn chưa điếc đâu.”
– Nhìn kiểu gì cũng là một tên lưu manh mặt mũi xấu xí.
Mễ Tứ Nhi chạy nhanh quá, thở hơi hổn hển, thần sắc kích động nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, căn bản chẳng để ý lời gã nói: “Lão đại, ngươi chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Nhiễm Thanh Hoàn cau mày nhìn hắn, lòng nghĩ tiểu tử này chỉ một lúc không gặp mà phát điên cái gì: “Ta đã giết vợ ngươi hay cướp cha ngươi? Ngươi khi không làm trò gì vậy, nơi này không phải địa bàn của ngươi, đã nói bao nhiêu lần…” Mễ Tứ Nhi lao tới kéo gã lại: “Không được, lão đại, hôm nay lời này ta nhất định phải nói với ngươi, bằng không sẽ nghẹn chết, đi theo ta…”
Nhiễm Thanh Hoàn bị hắn kéo lao băng băng một lúc, lần đầu tiên mở mang kiến thức, biết trên thế giới có một loại người có thể cường hãn đến mức bị chết nghẹn lời nói.
Mà lúc này, Tiêu Tương đang ở nơi cao nhất của thành trì này – đài quan sát trên Vọng Hương lâu, có hắn trấn, quân Hồng Châu và bách tính Yên Kỳ không quấy rầy nhau, mọi người tuy bị sự u ám của chiến sự ảnh hưởng, ít nhiều lo lắng, dẫn đến Hoa Dương không còn cảnh ngựa xe như nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353930/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.