“Cơ nghiệp trăm năm, non sông tươi đẹp của Yên Kỳ ta, tuyệt đối không thể để mặc Bắc man kia giày xéo! Lần này Bắc phạt toàn bộ tướng lĩnh bao quát cô trong đó, giao cả cho tướng gia điều phối.” Câu này của Trịnh Việt hoàn toàn giao hết quân chính đại quyền vào tay Nhiễm Thanh Hoàn, tín nhiệm vạn cân và gánh nặng đè xuống, mà gã chỉ bình tĩnh gật gật đầu.
Thân phận mẫn cảm như vậy, nếu đổi cho bất cứ ai khác, có thể đều là đoạn đường cuối cùng thông đến điện Diêm La, nhưng gã thì khác.
Nếu luận năng lực, gã có tự tin, xuất chiến tức thắng, về phần quyền lực… bởi vì là Trịnh Việt, có lẽ là bất đồng.
Bắt đầu từ khi nào Trịnh Việt đã thành bất đồng? Một sự tồn tại khác với tất cả quân chủ hoặc chăm lo việc nước, hoặc ngu dốt ngộ quốc trên sách sử…
Song gã đã chẳng có thời gian ngẫm nghĩ mấy vấn đề này, phương bắc đã mịt mù khói báo động, gót sắt Hồng Châu tiến về nam, bá chủ cuối cùng trong loạn thế này, đã từ xung đột thăm dò và quỷ kế liên tục chính thức xé tấm màn che khổng lồ, cuốn vào cuộc chinh chiến quét qua cả đại lục.
Đây cũng là cuộc chinh chiến cuối cùng trên Cửu Châu.
Lại là tháng Tư khi hương thơm sắp tan hết.
Luôn là hoa đào cuốn theo dòng nước vô tình.
Đêm cuối cùng trước ngày xuất chinh, Trịnh Việt mang theo kiếm xuyên qua bí đạo, dựa cửa cười tít mắt nhìn Nhiễm Thanh Hoàn đang bận rộn trong thư phòng giật nảy mình.
“Ngươi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353928/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.