Trên xe đốt hương, mùi hương thanh đạm, nhưng có công hiệu an thần. Để giảm bớt khó chịu cho kẻ không hưởng được phúc kia, Trịnh Việt kêu người lót thêm một lớp nệm dựa trong xe, Nhiễm Thanh Hoàn phần lớn thời gian đều ngủ, không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Đôi lúc nhìn dáng vẻ gã Trịnh Việt sẽ cảm thấy rất thần kỳ, một người như vậy, bề ngoài sạch sẽ, ánh mắt trong veo thấy đáy, khi nói chuyện với người mình thông thường đều là ý trên mặt chữ, cực ít khi vòng vo, thậm chí có phần không câu nệ tiểu tiết, sao lại có lòng dạ và tâm tư thâm trầm đến thế? Mà ở bên ngoài, lại có danh tiếng quỷ thần khó lường. Gã như thế, đến Thượng Hoa sợ rằng có nói thẳng gã là Nhiễm Thanh Hoàn cũng chẳng có bao nhiêu người tin đâu. Trịnh Việt chậm rãi lật tấu sớ trên tay, có minh tấu cũng có mật chiết, mặc dù Cẩm Dương vương đã đi vắng nhưng sự vụ lớn nhỏ của Yên Kỳ vẫn nằm trong tầm khống chế. Nhiễm Thanh Hoàn mới dậy uống hai ngụm trà xanh, lúc này Trịnh Việt biết gã tỉnh rồi, khá hưng trí nói: “Sao ngươi đột nhiên làm khó dễ cấm quân?” Nhiễm Thanh Hoàn nghe vậy không mở mắt, chỉ nhàn nhạt nói: “Oan uổng quá, trong triều trên dưới ai chẳng biết ta là người hiền lành, cho dù thi hành chính sách mới cũng là thủ đoạn cố hết sức tiềm di mặc hóa để tránh thương gân động cốt, sao lại tự dưng khó dễ cấm quân?” Trịnh Việt ném bản tấu trong tay lên người gã, cười nói: “Bớt vờ vịt đi, ngươi điều Phương Nhược Ly ra đại doanh cấm quân không phải là để tiện động thủ à, lần này sợ rằng không chỉ đơn giản là chỉnh đốn cấm quân đâu nhỉ? Muốn khai đao với ai?” Nhiễm Thanh Hoàn vươn vai dụi mắt, hơi ngồi thẳng dậy, xem lướt qua bản tấu Trịnh Việt ném tới, bất đắc dĩ nói: “Thứ thế này ở chỗ ngươi tồn đọng cả đống nhỉ – hai người trẻ tuổi, thật là miệng không râu làm việc chẳng vào đâu.” Gã mặc trường bào tơ tằm xanh ngọc dùng chỉ bạc thêu vô số hoa văn phức tạp, thêm nữa ngoại hình vốn thanh tú, cả người như một tượng sáp tinh xảo, lúc này mặt mày hơi nhăn lại có vài phần phóng khoáng không nói thành lời, nói chuyện ra vẻ ông cụ non, Trịnh Việt thấy thú vị, không nhịn được phì cười. Nhiễm Thanh Hoàn liếc nhìn hắn, lập tức hiểu hắn đang cười gì, khá bực dọc xắn tay áo dài lượt thượt lên, thấp giọng phàn nàn: “Không biết Khả Tình tỷ kiếm đâu ra, mặc lên người y như nước mũi vậy.” Trịnh Việt không nói gì, quả nhiên, thứ có mỹ cảm hơn vào miệng gã cũng chẳng tốt nổi. Hắn ho một tiếng, chỉ chỉ chồng tấu sớ chất rất cao kế bên: “Hôm nay nhìn thấy thì đã nhiều thế rồi.” Số tấu sớ này đều là tố tội hai người, một người tên Dung Kiến Nghiệp, một người tên Mạnh Nham, là Trạng nguyên và Bảng nhãn đợt đầu khi Yên Kỳ mở ân khoa, Cẩm Dương vương khâm điểm. Mạnh Nham kia vốn có chút võ nghệ, là một nhân tài văn võ kiêm tu hiếm có. Lần này Cẩm Dương vương rời đô, dẫn theo Minh Nguyệt tướng quân thống lĩnh cấm quân, một hành động kinh thế hãi tục sau đó chính là lệnh cho Mạnh Nham tạm thời quản lý cấm quân, Dung Kiến Nghiệp làm phó thủ. Mà chủ ý thoạt nhìn rất tệ này, chính là do Nhiễm Thanh Hoàn xúi giục. Trịnh Việt biết ý định của gã, cũng liền tùy gã. Khái niệm khoa cử này là Nhiễm Thanh Hoàn mang đến, trong cửu quốc vốn không có tiền lệ này, quan viên nhậm chức bình thường là có người tiến cử hoặc thừa kế gia tộc, Lý Dã là ví dụ được đề bạt dưới sự tiến cử của Nhiễm Thanh Hoàn. Khi đưa ra việc này, Cẩm Dương vương cũng lực bài chúng nghị, đám quan liêu tự nhận xuất thân cao quý đó, ai muốn làm quan cùng triều với bách tính đầu bằng vốn bị họ coi là hạ đẳng? Chính bởi vì thế, lứa người mới này mới càng có thể nhìn thấy mặt dơ bẩn trong quan trường Yên Kỳ phồn hoa, Nhiễm Thanh Hoàn đã bày sẵn trận thế, mượn ngoại ưu trước mặt, muốn một lần nữa tẩy bài triều đình Cẩm Dương – Trong lòng Trịnh Việt không thể không nói là có chút lấy làm may mắn, cái người ngoài nóng trong lạnh này rốt cuộc chịu bỏ sự trơn tru xuống đứng ra làm vài chuyện kinh thế hãi tục, phải chăng chứng tỏ là gã đã coi Yên Kỳ là nhà mình? Nhưng Nhiễm Thanh Hoàn chung quy là Nhiễm Thanh Hoàn, dẫu bão tố sắp đến cũng sẽ không tự mình ra mặt vì thiên hạ – Trịnh Việt lắc đầu: “Cấm quân khác với quan binh trong đại doanh, phần lớn là con cháu thế gia, trong đây có đủ loại quan hệ rắc rối, ngươi để hai kẻ lăng đầu thanh vào xáo trộn, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu rắc rối.” Nhiễm Thanh Hoàn ngậm một viên kẹo, hơi lúng búng nói: “Không phải có ngươi sao, thuật cân bằng ngươi đã thuần thục từ lâu rồi, binh đến tướng chắn, đừng nói ngươi không có dự tính của riêng mình.” Trịnh Việt tiện tay cầm bản tấu lên cuộn lại gõ nhẹ gã: “Ngươi giỏi tìm thanh nhàn lắm, rõ ràng ngươi mới là người khởi xướng, để hai người này xông lên trước cho ngươi dùng làm thương, phía sau lại để ta giải quyết hậu quả.” Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, thôi cười đùa, nghiêm túc lại, “Thanh Hoàn, trong một tháng ngươi không ở tướng phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ta cảm thấy ngươi trở nên hơi khang khác?” Cẩm Dương vương trước nay làm việc cẩn thận, thêm có Quỷ Linh cung trong tay, cơ hồ không có nơi nào “bồ câu” của hắn không bay vào được, duy chỉ có người gần trong gang tấc này, hắn không dám dõi quá chặt. Tuy rằng đôi khi người này trì độn khiến hắn muốn giết người, nhưng tại phương diện khác, tâm cơ và sự nhạy bén rốt cuộc đã đến mức độ nào, thì đường đường Cẩm Dương vương cũng không chắc; hơn nữa Nhiễm Thanh Hoàn đến Cẩm Dương gần năm năm tựa hồ chưa bao giờ hoàn toàn thôi đề phòng, gần đây nhìn chung đã hơi buông lỏng, Trịnh Việt không dám mạo hiểm cài thám tử vào tướng phủ để lần thứ hai bị gã xa cách, ngay quản gia Trịnh Thái cũng chẳng qua là lão Thái y hắn không yên tâm về thân thể Nhiễm Thanh Hoàn mà đưa tới, trừ việc vặt hằng ngày ra thì không can dự việc khác. Nhiễm Thanh Hoàn bị hắn hỏi, đột nhiên thở dài, hơi thất thần: “Trường thái tức dĩ yểm thế hề, ai dân sinh chi đa gian…” Trịnh Việt cơ hồ ngây người ra vì câu này, người trước mắt bỗng nhiên không còn sự lông bông chẳng hề để ý cái gì của ngày xưa, trên dung nhan bị diệu thủ của cửu thái phi cố ý sửa đi gần như tú lệ thình lình có sự đau đớn, “Lúc ở Lạc Tuyết quan, ta lần đầu tiên được thấy chiến trường là gì, kỳ thực trong lòng không bình tĩnh như biểu hiện…” (Câu Trường thái tức dĩ yểm thế hề… trích trong bài Ly tao của Khuất Nguyên) Trịnh Việt im lặng chờ gã nói tiếp, chờ người này hiếm khi mở lòng một lần. “Ta nghe thấy có người nói ‘tồn vong cùng Lạc Tuyết quan’, những tranh phong đao kiếm đó kỳ thực không dễ coi chút nào, ngắn gọn, thẳng thừng, điên cuồng không tiếc sinh tử, người không thành người, ma không thành ma, oan hồn đầy trời, tắm máu cô thành – Có một nữ tử bỗng nhiên lao tới, kêu gào muốn giết ta, trong con ngươi tràn đầy hận ý thấu xương. Sau đó nàng ta bị Ngọc Anh dùng thương đâm xuyên, mắt mở trừng trừng không chịu nhắm, trong lòng lăn ra một đôi giày thủ công, nàng ta nhìn đôi giày ấy, cứ thế không còn động đậy…” Nhiễm Thanh Hoàn nhắm mắt lại, giọng điệu nhạt như đang kể chuyện lặt vặt, không nhanh không chậm, lại có sự đau thương lắng sâu tựa hồ bị kìm nén rất lâu, “Ta nghĩ có thể chủ nhân chân chính của đôi giày ấy đã bị ta hại chết, cho nên lặng lẽ nhặt nó, vẫn để ở tướng phủ, thường xuyên lấy ra xem, để không quên tội nghiệt trên người.” “Thanh Hoàn, đừng nói nữa.” Trịnh Việt cơ hồ muốn ôm gã vào lòng, không để gã chịu mảy may thương tổn từ bên ngoài nữa, thế nhưng, nhớ tới mình chung quy không có quyền này, trong lòng liền thê lương. Nhiễm Thanh Hoàn theo lời ngậm miệng, vọng lại trong đầu đều là Lý thẩm ánh mắt đờ đẫn dựa vào lòng gã lải nhải “Ta chết mất thôi”. Trước kia khi đọc Sở Từ còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy khó nhằn, không thể hiểu được sự nặng nề của Tam Lư đại phu, nhưng khi người đàn bà ấy mất đi chỗ dựa duy nhất gào khóc thảm thiết, gã lại chợt hiểu. Trường thái tức dĩ yểm thế hề… Một câu được người ta truyền tụng nhàm cả tai, mình lại có cơ hội cảm nhận được nỗi đau như cắt ấy, may mắn làm sao?! Bất hạnh, làm sao! Gã điều chỉnh cảm xúc, mở mắt lần nữa thì lại trấn tĩnh: “Nha đầu Ly không thích hợp thống lĩnh cấm quân, ngươi để khối ngọc này sai chỗ rồi.” “Sao ngươi lại nói thế?” Trịnh Việt dằn tâm tư xuống. “Nha đầu này là con cháu tướng môn, võ nghệ không cần phải nói, quan trọng hơn là nàng trời sinh có sự nhạy bén đối với chiến cuộc, ngươi để nàng ở Cẩm Dương chật hẹp, thật sự là uổng tài.” “Cấm quân là thành chắn cuối cùng của Cẩm Dương, quan hệ trọng đại, ai tới thống lĩnh cũng không thể nói là uổng tài chứ?” “Ngươi hãy nghe ta nói hết đã,” Nhiễm Thanh Hoàn tự rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ, “Nha đầu Ly quả thật tài hoa hơn người, nhưng chỉ là tài hoa trên chiến trường, đối nhân xử thế còn hơi non nớt.” “Ồ?” Trịnh Việt nhướng mày, “Nhược Ly đúng là hơi trẻ, nhưng hai người Mạnh Nham kia mới vào quan trường thì không non nớt à?” “Nha đầu Ly là con cháu thế gia, hiểu biết nhiều, tự nhiên lo ngại cũng khá nhiều. Nàng trị quân khá không nghiêm không phải vì bản thân nàng không có phong thái danh tướng, mà vừa vặn là vì nàng từ nhỏ nghe nhiều nhìn quen, biết quá nhiều chuyện rắc rối khó gỡ của các đại thế gia Cẩm Dương, mới không thể không cân bằng, ngược lại không dám mạnh tay như hai người nghé con mới đẻ không sợ hổ kia.” “Đáng tiếc hai nhân tài này bị ngươi lợi dụng, lần này không biết phải đắc tội bao nhiêu người.” Trịnh Việt cố ý thở dài, hắn đương nhiên nhìn thấy dưới sự ổn định của Yên Kỳ che giấu đủ loại tệ nạn, lần này hai người lại một lần không mưu mà hợp, Trịnh Việt hiển lộ hết khí phách vương giả trời sinh, lúc này thiên hạ rối ren không thôi, trừ hắn ra, lại có ai dám cạo xương trừ độc vào thời điểm nhạy cảm này? Trịnh Việt thấy rõ, đây là một lần mạo hiểm, nhưng tuyệt đối cũng là một cơ hội tốt. Tự cổ vùng cá gạo phì nhiêu xa hoa lãng phí quá độ, nếu là quốc đô thường ít có lâu dài, đương nhiên không phải phong thủy không tốt, mà là người thượng vị thấy thái bình thịnh thế thời gian dài đại đa ham an nhàn, ngược lại không bằng các nơi man hoang vươn lên hùng mạnh. Yên Kỳ sớm có tệ nạn của chính Yên Kỳ, nhưng ít nhiều có phần thói quen khó sửa. Mà lần này, nếu không thể nhân loạn triệt để dọn dẹp chỉnh đốn những thế lực lớn nhỏ này, chỉ sợ tương lai dù Yên Kỳ thật sự giành được thiên hạ, cũng không được an bình, khó mà dài lâu. Nhiễm Thanh Hoàn cười cười không đứng đắn: “Làm sao có thể, ta yêu tài như mạng, cho dù ngươi không cần họ nữa, không phải còn có ta đón sao?” Thấy gã thả lỏng, Trịnh Việt cũng không lo lắng nữa, khẽ cười cười, cúi đầu tiếp tục xem tấu. Sau khi bỏ đi nhiều bản tấu căm phẫn trào dâng lên án, Trịnh Việt ngoài ý muốn phát hiện một phong thư tín màu đen, trên có dấu hiệu của Quỷ Linh cung, hắn giật mình, lờ mờ có dự cảm không tốt, mở ra mới xem hai dòng thì sắc mặt đã đen sì. Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn không rõ lắm, mặc dù đã biết sự tồn tại của Quỷ Linh cung, nhưng dẫu sao cũng là tổ chức bí mật Trịnh Việt tự mình khống chế, cho dù tò mò cũng không tiện hỏi dò, thấy Trịnh Việt có dấu hiệu nổi giận rõ rệt, gã bắt đầu nhớ lại những chuyện gần đây đã xảy ra hoặc là trong dự tính sắp xảy ra, đột nhiên giật mình, chẳng lẽ… Trịnh Việt trán lồi gân xanh, tay đập vào cái bàn nhỏ giữa hai người, cái bàn thạch anh đáng thương rõ ràng giá không rẻ bị hắn đánh ra một vết nứt sâu mấy tấc, Cẩm Dương vương hung tợn nhìn người đối diện: “Hay, hay, hay lắm, Nhiễm Thanh Hoàn, ngay cả ta mà ngươi cũng tính kế-“
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]