Nguyệt Phượng lần thứ hai nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn nổi giận, song lần này, nam tử trông văn nhược trước mắt lại trở nên hơi xa lạ, nàng không biết đó là cảm giác như thế nào, phảng phất có loại áp lực cực lớn khiến xung quanh đều trở nên âm u lạnh lẽo.
Thiếu nữ sợ hãi, yếu ớt muốn nắm lấy tay áo Nhiễm Thanh Hoàn, nhưng các ngón tay run rẩy không có sức, nhanh chóng tuột ra, nam tử trong cơn thịnh nộ hoàn toàn không nghe thấy cầu xin như muỗi kêu của nàng.
Song ngay vào lúc này, không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng đạo hiệu: “Vô lượng thọ phật, thí chủ tội gì tạo thêm sát nghiệt!”
Nhiễm Thanh Hoàn dừng lại, nghe ông ta gọi, thần sắc nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều. Gã chậm rãi quay đầu, chỗ góc đường khuất sáng một lão đạo nhân quần áo cũ nát đứng đó, thân hình lại hơi quen quen: “Trường Không đại sư?”
“Vấn thiên hà thọ? Vấn địa hà cực? Đời người bao lâu? Sống có gì vui? Già có sợ gì? Chết có khổ gì? Tình là thứ gì? Nhân thế khổ gì…” Trường Không đại sư từng bước một đi tới, đôi mắt như hai cái giếng cổ sâu thẳm, “Thương sinh tội gì?!”
Lão đạo chăm chú nhìn đôi mắt gã, và sát ý đang nhạt dần trong đó: “Thí chủ, người không phải thánh hiền, ai có thể không tội? Cho dù nhất thời sai lầm, ngươi cần gì phải chém tận giết tuyệt – Nếu một ngày kia ngươi cũng phạm lỗi lớn, chẳng lẽ cũng muốn tự sát tạ tội?”
Nhiễm Thanh Hoàn nhắm mắt, rốt cuộc cắm trường đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353917/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.