Trong vùng đất hoang vu vắng vẻ, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, trời trong xanh, mây trắng tinh.
Nữ hài tử be bé đứng một mình cạnh dòng suối nhỏ, trông mong nhìn khe suối trong thấy đáy, càng lúc càng đau lòng, sau đó giọt nước mắt bằng hạt đậu chảy xuống gò má trắng nõn, bả vai bé nhỏ co giật, cuối cùng rốt cuộc biến thành gào khóc thảm thiết.
Đột nhiên, một nam tử xuất hiện trong tầm nhìn, không biết tại sao mà khuôn mặt hơi mờ nhạt không rõ lắm. Hắn ôn nhu ngồi xổm xuống, giơ bàn tay giấu sau lưng ra, trên tay cầm một con búp bê cỏ xấu xí, nam tử quơ quơ búp bê trước mặt nữ hài: “Tiểu Phong, Tiểu Phong, hãy xem đây là cái gì…”
Nữ hài tử bỏ bàn tay bé teo không ngừng lau nước mắt xuống, ngẩng đầu nhìn thấy búp bê cỏ liền lập tức hào hứng reo lên: “Búp bê cỏ cười!” Cô bé chộp lấy, ôm vào lòng như che chở báu vật, khuôn mặt khóc như con mèo lem lập tức cười rạng rỡ.
Nam tử cười trầm trầm, vỗ vỗ đầu cô bé: “Lần này đừng để rơi xuống suối nữa nhé.”
“Vâng!”
Nữ hài lộ ra lúm đồng tiền ngây thơ, song, em nhìn chằm chằm mặt nam tử, hơi nghi hoặc nghiêng đầu: “Nhưng mà… Ngươi là ai? Sao ta không thấy rõ mặt ngươi?”
“Tiểu Phong thật là không ngoan, ta là…” Nam tử nói đến đây thì dừng, người trước mặt nữ hài biến thành một cái bóng mơ mơ hồ hồ, rất nhanh không còn gì nữa.
Nữ hài quýnh lên: “Đừng đi…”
Giọng nói trầm thấp mà ôn hòa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353914/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.