Ngày mười lăm tháng Năm, Địch Nhược Thương nhờ sự tiến cử của Tưởng Dũ gặp được Lý Thành Húc Thái tử Tây Nhung trong lời kể. Đây là một nam tử khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khá là ngọc thụ lâm phong, tiến lui cử chỉ đều thượng thừa, đáng tiếc không phải là người có khả năng làm quân vương loạn thế. Trên việc nhỏ khôn khéo thấu đáo, trên việc lớn lại không ngừng hồ đồ. Quân chủ Tây Nhung không đông con trai, nhưng không ai thiếu dã tâm, sở dĩ Lý Thành Húc có thể ngồi trên vị trí hôm nay, có công lao của một người là tuyệt đối không thể xem nhẹ, người đó chính là Lý Mạc Bạch, em trai cùng mẹ duy nhất của Lý Thành Húc. Nhưng rất đáng tiếc là, Lý Thành Húc không có lòng dạ mà một người thượng vị nên có, sự tồn tại của Lý Mạc Bạch một mặt là trợ lực lớn không thể thiếu của hắn, mặt khác lại như xương mắc trong cổ, vẫn nói công cao không thể át chủ, đối với cách nói trong dân gian ngôi vị trữ quân là do em ruột nhường cho, Lý Thành Húc thật sự có phần không thể nhịn được, có điều hiện tại còn chưa phải là lúc để ra tay với Lý Mạc Bạch. Nhưng Địch Nhược Thương đến đã phá tan hoàn toàn sự cân bằng này. Địch Nhược Thương nói nhảm cả buổi trời với Lý Thành Húc, cuối cùng không nhanh không chậm tiến vào chủ đề, hắn lấy một phong thư từ trong lòng ra, trình lên cho Lý Thành Húc, ngoài ra không nói bất cứ điều gì. Lý Thành Húc mở ra xem, thoạt đầu khá hờ hững, sau đó sắc mặt càng lúc càng sầm xuống: chữ viết trên thư rất ngoáy, nét mực trên trang giấy cũng có chút vụng về, dùng từ mập mờ, giống như cái gì cũng chưa viết, rồi lại giống như cái gì cũng ám chỉ. Đánh giá hắn đã xem đủ và cũng đoán xong rồi, Địch Nhược Thương mới nói: “Điện hạ có biết đây là mật tín Mạc Bạch điện hạ gửi cho ai không?” Lý Thành Húc khẽ hừ một tiếng: “Tiên sinh có ý gì? Tiên sinh là khách quý của Tây Nhung ta, lại làm chuyện gây chia rẽ kiểu này, chỉ sợ không phải hành vi của bậc quân tử đâu?” Địch Nhược Thương chắc chắn rằng, nếu Thái tử điện hạ ngoài mạnh trong yếu này thật sự hoàn toàn không tin, e rằng mình đã bị xử lý lâu rồi, nhìn dáng vẻ hắn, chí ít là đã tin bảy tám phần. Đôi khi thứ quá sáng tỏ ngược lại khiến người ta sinh nghi, mập mờ cẩu thả một chút, chính là cái bẫy tốt nhất cho những kẻ tự cho là thông minh. “Thái tử có biết chuyện Mạc Bạch điện hạ hai năm trước âm mưu ám sát Cẩm Dương vương và Thừa tướng Yên Kỳ Nhiễm Thanh Hoàn không?” Lý Thành Húc hơi do dự: “Đương nhiên biết, việc đó có qua bổn vương cho phép mà. Sao, tiên sinh không cảm thấy trong này có chuyện gì chứ?” Địch Nhược Thương cười cười: “Như vậy Thái tử dĩ nhiên cũng biết lần hành động đó trên thực tế là thất bại, hơn một trăm thị vệ tuẫn quốc toàn bộ, chỉ có hai người Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn không mất một sợi tóc trở về Cẩm Dương – Thứ cho ta nói thẳng, Cẩm Dương vương cố nhiên văn trị võ công không tầm thường, nhưng một mình hắn có thể bóp nát mấy cây đinh? Thích khách lúc ấy lại là ai? Có bao nhiêu người?” Lý Thành Húc nheo mắt. Địch Nhược Thương tiếp tục: “Việc này tựa hồ cũng trùng hợp quá rồi? Thái tử tin ư? Chẳng lẽ hai người đó thật sự lớn mạng như vậy?” Lý Thành Húc thoáng trầm ngâm: “Người có lúc sẩy tay, ngựa có khi mất móng…” “Thái tử điện hạ,” Địch Nhược Thương thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Thái tử không hỏi ta làm sao biết được chuyện này à?” Lý Thành Húc hơi ngớ ra: “Tiên sinh là…” Địch Nhược Thương nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: “Không giấu gì Thái tử, ta vốn là người Bắc Thục, theo công chúa đến Yên Kỳ, vốn định gầy dựng sự nghiệp một phen. Nhưng mà… ôi, Cẩm Dương vương kia lòng lang dạ thú, ta đứng bên quan sát thấy, còn tiếp tục như vậy, Bắc Thục ta sớm muộn cũng nguy hiểm, vì thế liền có ý thoái ẩn, dẫu ta chỉ là một dân đen, không cách nào hiệu trung cho cố quốc, cũng không muốn trơ mắt nhìn nó cứ thế bị Trịnh Việt hủy hoại, chính lúc này, Mạc Bạch điện hạ tìm tới ta.” Vùng chân mày Lý Thành Húc giật nhẹ: “Ta quả thật từng nghe xá đệ nhắc tới mấy cánh tay đắc lực của hắn ở Yên Kỳ, chẳng lẽ có tiên sinh sao?” Địch Nhược Thương cười cười như tự giễu: “Tại hạ mà là cánh tay đắc lực gì? Chẳng qua kiếm miếng cơm ăn, ra chút lực bạc cho cố quốc thôi, nhưng mà… Ôi, thật là một lời khó nói hết. Thứ cho ta vô lễ nói một câu, Mạc Bạch điện hạ lúc này thật là có chút không phân rõ địch ta, vì tư lợi bản thân mà muốn mất cơ nghiệp trăm năm của Tây Nhung!” “Tiên sinh… có ý gì?” “Thái tử còn chưa hiểu ư? Lý Mạc Bạch hiện tại đã không còn là Bạch điện hạ trọng tình trọng nghĩa bên cạnh Thái tử điện hạ trước kia, cam nguyện quên mình vì Thái tử! Tự cổ thân tại nhà đế vương đều là kẻ vô tình, dù cho hắn ban đầu đối với Thái tử điện hạ là huynh đệ tình thâm, nhưng chìm nổi nhiều năm, ai có thể chống cự được sức hấp dẫn của đại quyền nắm giữ sinh sát? Người thông thấu như Thái tử mà cũng bị tình nghĩa làm mê muội không minh bạch sao?” “Việc này…” “Điện hạ!” Địch Nhược Thương đứng dậy, khẳng khái nói, “Không thể không có sự đề phòng! Phong thư đó chính là mật tín Lý Mạc Bạch gửi Ôn Long Dược. Tại sao Ôn Long Dược vẫn án binh bất động? Chẳng lẽ là sợ hãi vài vạn người ít ỏi của Yên Kỳ? Điện hạ ơi, cho dù ngài không vì bản thân, cũng phải vì cơ nghiệp Tây Nhung chứ!” Địch Nhược Thương nói xong, trong phòng nhất thời tĩnh lặng, dừng một lát, Lý Thành Húc mới nói: “Để bổn vương suy nghĩ.” Địch Nhược Thương vái rạp xuống đất: “Tại hạ chỉ nói đến đây thôi, Thái tử điện hạ hãy định đoạt.” Không lâu sau, Quy Vực lại truyền ra tin tức Ôn Long Dược chiến bại, triều đình Tây Nhung om sòm lên, đảng Thái tử dưới sự quấy rối của một lực lượng thần bí nhảy lên nhảy xuống, tháng Sáu mùa tường vi thơm ngát vườn, Ôn Long Dược lại giống như rơi vào mùa đông, tướng quân bỏ vương chỉ Tây Nhung xuống đất mà ngửa mặt lên trời thở dài: “Thiên vong Tây Nhung!” Ôn Long Dược bị bắt giam, Hồng Châu Lữ Diên Niên kinh hãi, liên minh đã lung lay sắp sập. Dư Minh nhân lúc lòng người xao động, trong tình huống có nội ứng, đốt lương thảo đại doanh Quy Vực, lúc này, mâu thuẫn tích tụ giữa quân Hồng Châu và quân Tây Nhung lưu thủ đại doanh Quy Vực bùng nổ, cơ hồ phải đánh nhau. Triệu Khánh Lân tổng tướng Hồng Châu nhanh chóng hạ lệnh triệt binh, muốn đình chiến, song khi rút quân bị Hoa Di đánh lén, thiệt hại nặng nề. Nhiễm Thanh Hoàn trở về trước trận hai quân, Yên Kỳ như được thần trợ đánh đâu thắng đó. Tháng Bảy năm này, Quy Vực đại phá. Dư Triệt rầm rộ bài binh bố trận ở biên cảnh phương bắc Yên Kỳ, cách tiểu trấn biên thùy Linh Châu thị uy với Hồng Châu, mà Nhiễm Thanh Hoàn trên chiến trường Quy Vực lại giam chân một phần binh lực rất lớn của Hồng Châu, đương khi Lữ Diên Niên ít nhiều lực bất tòng tâm, cưỡi hổ khó xuống, sứ giả Yên Kỳ đến Hồng Châu. Không lâu sau, Hồng Châu Yên Kỳ đình chiến, tội danh gây chia rẽ hai nước dẫn đến đại chiến đương nhiên rơi vào đầu Tây Nhung, Hồng Châu rút quân, liên minh tan rã, Nhiễm Thanh Hoàn đánh thẳng một mạch, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi nhanh như chớp giật quét sạch toàn cảnh Tây Nhung, giống như quân đội hổ lang, một ngày tiến ngàn dặm. Tháng Chín, Tây Nhung xưng thần với Yên Kỳ, Phượng Tê công tự biếm một cấp, Tây Nhung từ đây trở thành nước phụ thuộc của Yên Kỳ, công chúa Tinh Tinh đến Yên Kỳ, Trịnh Việt khoan hồng độ lượng đáp ứng giữ lại một số quyền lực cho vương thất Tây Nhung, Yên Kỳ chỉ phái bộ phận văn thần hiệp quản, quân đội thì trú tại vương đô và biên cảnh Yên Tây. Cứ thế, vừa chặn ngay cổ Tây Nhung, vừa không khiến Bắc Thục cảm thấy áp lực quá lớn. Đương độ thu vàng, vài ba thiếu niên Cẩm Dương đi dạo chơi mùa thu, mà có một nơi máu chảy thành biển. Hắn nghe thấy phía sau hét thảm một tiếng, dừng bước quay đầu lại, trông thấy ái tướng tâm phúc bị cắm một cây đao ngay ngực, cả vạt áo trước nháy mắt đỏ tươi, còn lắc đầu dùng hết toàn lực hô lên: “Điện hạ, đi… đi mau…” Vành mắt nóng lên, hắn suýt nữa rơi lệ. Đều là các huynh đệ vào sinh ra tử, cứ thế vùi thân nơi dị quốc tha hương ư? Lý Mạc Bạch không khỏi thét dài ra tiếng, trong lòng bi phẫn không thôi. Hắn rời xa quốc gia, vì Tây Nhung mà bỏ ngôi vị điện hạ vinh diệu, tới đây mặc người sai phái, hạ mình thấp kém, như đi trên băng mỏng, chỉ để nhận được kết cục thế này thôi sao?! Cha anh ruột thịt do nghi kỵ mà hủy giang sơn Tây Nhung, sau đó lại vì tham sống sợ chết mà bán đứng hắn! Đường đường kim chi ngọc diệp còn không bằng chó nhà có tang, ngay cả thủ túc đồng bào của mình còn không bảo vệ được! Trời xanh bất công làm sao! Nhân sự âm thư… Lẽ nào cũng chẳng qua là lạnh nhạt? Ánh mắt Lý Mạc Bạch trở nên tàn nhẫn, tay đến đâu là máu thịt tung tóe đến đó, những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục – Yên Kỳ muốn giữ ta lại, chỉ sợ không dễ như vậy! Hắn đã giết ra một con đường máu, thì đột nhiên một tràng tiếng ngựa hí chói tai vang lên, một bóng kiếm cực chói mắt đập vào mặt – Minh Nguyệt! Lý Mạc Bạch nhíu mày, nàng ta cũng đến rồi? Hay lắm, mình phen này thật là đáng giá, có thể làm phiền thống lĩnh cấm quân Minh Nguyệt tướng quân tự thân xuất mã! Né đi đầy hiểm hóc, Lý Mạc Bạch nửa người vấy máu, chống kiếm mà cười: “Không ngờ chúng ta thật sự có một ngày chĩa đao kiếm vào nhau.” Phương Nhược Ly dùng Minh Nguyệt chỉ vào hắn, mặt không cảm xúc: “Thúc thủ chịu trói, niệm quen biết nhau, Vương gia sẽ giữ cho ngươi toàn thây.” Lý Mạc Bạch phá lên cười: “Ngươi từ khi nào cũng biết đùa nhạt toẹt như vậy? Minh Nguyệt tướng quân, danh thơm cân quắc không nhường tu mi của quân từ lâu như sấm bên tai, hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cứ để hai ta đường đường chính chính phân cao thấp, ngươi thấy thế nào?” Phương Nhược Ly hừ lạnh: “Phóng ngựa đến đây!” Dõi mắt khắp thành Cẩm Dương, ngoại trừ Anh Ti lúc này đã đi Tây Nhung truyền lệnh, Lý Mạc Bạch tin rằng, cho dù là Cẩm Dương vương Trịnh Việt đích thân đến mình cũng còn liều một trận được, huống chi Cẩm Dương vương cao quý vô cùng làm sao lại tự thân mạo hiểm, đến so cao thấp với loạn thần tặc tử như hắn? Phương Nhược Ly lợi hại, nhưng nàng xét cho cùng còn hơi trẻ. Ba trăm hiệp còn ngang sức ngang tài, sau năm trăm hiệp, Phương Nhược Ly quả nhiên không còn đủ sức, Lý Mạc Bạch đâm kiếm vào chỗ sơ hở của nàng, Phương Nhược Ly vốn là không thể tránh né. Nhưng lúc này, Lý Mạc Bạch lại nhìn thấy vẻ lạnh lẽo nơi mi mục nữ tử, tim tự dưng run lên. Phảng phất không biết ai từng nói, đôi mắt hơi xếch của nàng có ba bốn phần giống người kia, mà lúc này biểu cảm khi tâm tình càng dậy sóng càng bình tĩnh đến cơ hồ lãnh đạm, không biết tại sao lại khiến hắn cảm thấy giống hệt thiếu niên trong tranh. Tay hắn bất giác chậm lại, nhưng không ngờ chỉ hơi chậm một chút, mà cuối cùng đã lấy mạng hắn. Khi Lý Mạc Bạch bị giải vào hình đường, Trịnh Việt đang đưa lưng lại, một mình cúi đầu nhìn bức họa của Nhiễm Thanh Hoàn hắn giấu trong bàn đã rất lâu. Một lúc lâu, Trịnh Việt mới quay người lại, trong mắt là sự ôn nhu còn chưa kịp xóa đi: “Có thần vận của y.” Lý Mạc Bạch không khỏi hơi ngây người, trong phút chốc tựa hồ đã minh bạch điều gì, lại thấy Trịnh Việt thong dong ngồi đó, giống như Cẩm Dương vương bình thường quan tâm thuộc hạ, nhàn nhã mở miệng: “Linh Khanh à, cô nên tiếp tục gọi ngươi là Linh Khanh, hay nên tôn ngươi một tiếng Mạc Bạch điện hạ đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]