Mùng tám tháng Tư năm Hòa Lạc thứ tư, ba mươi vạn liên quân Tây Nhung và Hồng Châu đóng tại Quy Vực, giằng co từ xa với mười lăm vạn người của Nhiễm Thanh Hoàn, trận chiến này đánh ròng rã suốt ba tháng, là trận chiến thảm thiết nhất nhưng cũng ngoạn mục nhất trong lịch sử Quảng Trạch đại đế chinh chiến Cửu Châu.
Mặc dù đã qua tiết Thanh minh, Quy Vực vẫn ngập ngụa tử khí, nơi này giống như xưa giờ đều chỉ có hoang vu mênh mông và núi đá vô tâm vô tình, chỉ có lũ quạ đen đến theo sự chết chóc và thịt thối, là sinh vật hiếm hoi ngoại trừ con người ở nơi đây.
Nhiễm Thanh Hoàn dõi nhìn cổng thành xơ xác tiêu điều, thở dài khe khẽ, không biết là nói với phó tướng Lý Dã bên cạnh hay đang độc thoại: “Cẩm Dương lúc này chỉ sợ đã là pháo hoa theo nước chảy…”
Ở nơi cỏ mọc oanh bay, làm sao có thể tưởng tượng ra sự vật lộn của mọi người trên vùng đất cằn cỗi như vậy? Dù là tướng quân tay cầm đồ đao hành nghề giết người, cũng không thể không cảm khái. Lý Dã hơi cúi đầu: “Tướng quân, sắc trời đã muộn, phải về doanh rồi.”
Nhiễm Thanh Hoàn lại không đáp, tiếp tục: “Lý huynh biết tại sao nơi này có tên là Quy Vực không?”
Lý Dã hơi ngẩn ra, không rõ tại sao gã hỏi vấn đề như vậy, nhưng tuân theo bản năng của quân nhân, hắn vẫn nói theo đúng tiêu chuẩn: “Mạt tướng kiến thức nông cạn, chỉ nghe người ta nói nơi này địa hình hiểm ác, hoàn cảnh ác liệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353900/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.