Anh cứ cúi đầu, DưTịnh không thể nhìn rõ nét mặt anh. Nếu lúc này anh ngẩng lên, Dư Tịnhsẽ trông thấy nỗi đau thương và tuyệt vọng trong mắt anh.
“A Tịnh.” Thấy cô không phản ứng, Trình Lãng lại gọi.
Dư Tịnh hoàn hồn: “Xin lỗi, anh nói gì thế?”
Trình Lãng nhìn cô chăm chú.
Dư Tịnh nhìn vào mắt anh, tâm tư vẫn để ở Hứa Gia Trì.
Trình Lãng có phần buồn bực, rõ ràng là không khí lãng mạn thế mà Dư Tịnh thì như người mất hồn: “A Tịnh, em có tâm sự à?”
Dư Tịnh phủ nhận: “Đâu có.”
“Vậy em đang nghĩ gì?” Nghĩ đến mất hồn như thế, không nghe anh nói gì.
“Em vừa lơ đãng một chút, anh nói lại đi.”
Cảm xúc mà Trình Lãng rất vất vả bồi đắp bây giờ biến mất tăm. Anh hít thật sâu, rồi thở ra, lấy hết can đảm: “Anh muốn bắt đầu lại với em, em cóthể cho anh một cơ hội không?”
Có lẽ bên này vừa có hoa hồng lại vừacó dương cầm tấu khúc, âm thanh hơi lớn nên rất nhiều người quay lạinhìn. Khóe mắt Dư Tịnh liếc thấy Hứa Gia Trì cũng ngước lên, cô không do dự đáp ngay: “Vâng.”
Trình Lãng không ngờ chuyện lại xảy ra suôn sẻnhư thế, anh sung sướng xoa tay. Vừa quay sang thấy Hứa Gia Trì, lập tức nhận ra mình vui quá sớm. Bị làm công cụ để Dư Tịnh trả thù Hứa GiaTrì, anh cảm thấy rất đau buồn. Lại mừng vì người ngồi đây lúc này làanh. Anh thà bị cô lợi dụng, còn hơn kéo giãn khoảng cách.
Sắc mặtHứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-thoi-gian-trong-hoi-uc/2347822/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.