Khi cánh môi hai người sắp sửa dán lại với nhau, Đóa Đóa đột nhiên vội vàng tránh né, rồi lại bị Hoàng Phủ Dật ôm về. 
“Từ giờ sẽ không buông nàng ra nữa.” 
Hắn dán vào cánh môi nàng khàn khàn nói nhỏ, nhiệt khí làm Đóa Đóa đỏ mặt, vọt vào cơ thể nàng, như đang đốt cháy toàn thân nàng. 
“Ta. . . . . . ưm. . . . . .” 
Sự ngượng ngùng kháng nghị của Đóa Đóa bị Hoàng Phủ Dật nuốt mất, cánh môi nóng bỏng triền miên dây dưa một chỗ, gợi lên nhiệt tình của nàng. 
Mơ mơ màng màng, Đóa Đóa cảm thấy mình ngã vào đám mây, bốn phía là những sợi bông tựa như ảo mộng, mà Hoàng Phủ Dật trong mắt nàng hiện giờ vô cùng rõ ràng. 
Trần trụi gần gũi, da thịt thân thiết, nóng bỏng quấn lấy nhau, triền miên. 
. . . . . . 
Chờ cho bọn Mộ Dung và Nghiêu Phong ý thức được người đã mất tích thì đã. . . . . . không kịp nữa rồi. 
Nơi họ chọn để động phòng không thuộc Vũ Linh quốc cũng không thuộc Thiểm Linh quốc, không có sinh vậy khác tồn tại. . . . . . thật không? 
Sau đó Hoàng Phủ Dật và Đóa Đó mới phát hiện bọn họ tính sai. bBởi vì hôm đó có một con chim ưng bay ngang qua. . . . . . 
Trải qua sự kiểm tra của Mộ Dung và Nghiêu Phi, xác định nó thật sự chỉ là một con chim, không có tư duy của con người. 
Có điều Đóa Đóa vẫn đối với sự kiện có chim đứng nhìn khi động phòng thật là muốn rơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/770240/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.