Chương trước
Chương sau
Chúng thị vệ cũng không muốn trả lời tiếp, rút đao định xông lên.
“Dừng tay!” Đột nhiên có một tiếng nói hổn hển truyền tới, sau đó Bạch Tử Dạ đã lâu không thấy nay xuất hiện trước mắt mọi người.
Khuôn mặt hắn toát ra vẻ uể oải, phong trần mệt nhọc, nhìn dáng vẻ thì thật lâu chưa được nghỉ ngơi tốt.
“Chưa định tội ta xem ai dám ra tay! Nếu đây là lời đồn, làm Thái tử bị thương các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?!”
“Đây là Cửu vương. . . . . .”
“Ông ta bảo các ngươi làm Thái tử bị thương?!”
Ngựa không dừng vó chạy suốt ba ngày đường đều đã mệt chết mấy con, lửa giận của Bạch Tử Dạ đã lên đến đỉnh điểm, tuỳ lúc đều có thể nổ mạnh.
“Không, không có”. Mọi người đều bị tiếng gầm làm sửng sốt.
Nếu bạn tốt đã trở về, Hoàng Phủ Dật dứt khoát không nói lời nào, tiếp tục giả ôn hòa, trong đầu lại nhanh chóng phân tích tình hình.
Việc tìm hung thủ tạm thời nàng không giúp được gì, Đóa Đóa bắt đầu xử lý mấy việc nhỏ.
“Các ngươi quay về đi”. Nàng thuận tay bắt lấy Cửu Vương gia đã teo thành một con chim hồng nhỏ, “Khụ, để lại cho chúng ta phương tiện giao thông thuận lợi một chút là được”.
“. . . . . .” Biết nàng không có võ công, hơn nữa cảm thấy lá gan của nàng rất nhỏ, Cửu Vương gia căn bản không phòng bị nàng, liền bị Đóa Đóa túm lấy như thế.
“Không cần giúp sao?”
Mộ Dung tạm thời không để ý tới huynh đệ của mình đang bị bắt, mặc dù đã biến nhỏ về thành con chim lòe loẹt, nhưng do ngữ khí nghiêm túc nên nhìn vẫn có chút uy nghiêm.
“Không cần, nếu một thời nửa khắc không rửa sạch được nghi oan, hắn cũng có thể mang ta rời khỏi đây an toàn.” Đóa Đóa rất tin tưởng năng lực của Hoàng Phủ Dật.
Nàng vừa nói vừa lắc lắc con chim hồng nhỏ đang dựng lông trong tay, “Có điều để ngừa tình huống xấu nhất, để lại phương tiện giao thông cho chắc”.
Cửu Vương gia đã nhịn rất lâu cuối cùng lên tiếng hỏi, “Phương tiện giao thông là cái gì?”.
Hắn không giống Mộ Dung, từng đến hiện đại, cho nên không biết những cái này.
Đóa Đóa suy nghĩ một chút, “Ách . . . . . Chính là vật để cưỡi ý.”
“. . . . . . Mộ Dung!”
Tiếng quát này của Cửu Vương gia rất có khí thế nếu Mộ Dung không bảo Đóa Đóa thả người, hắn sẽ hầm hắn ta lên.
Đáng tiếc Mộ Dung lại không thèm đếm xỉa đến hắn, hơi gật đầu, “Tiểu Cửu, ngươi ở lại”.
“Cái rắm! Ta có chết cũng không ở lại!”
Hắn tức giận lấy cánh chỉ chỉ Tiểu Bụi, “Sao ngươi không bảo hắn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.