Nếu không phải cửa có tiểu nhị trấn giữ, Nhan Đóa Đóa thật muốn lao ra cửa mà đi. 
Vân gia a. . . . . . 
Nếu không biết thân phận của Hoàng Phủ Dật cũng liền thôi, nhưng bây giờ. . . . . . Ô ô, mệnh của nàng sao khổ như thế chứ! 
Hoàng Phủ Dật nhìn Đóa Đóa, sau đó liếc Bạch Tử Dạ một cái. 
Bạch Tử Dạ đi xuống lầu, cười nhìn chưởng quỹ, “Không có gì khả nghi, vàng lá trong tay nàng là của ta cho.” 
“Này. . . . . .” Chưởng quỹ có chút mờ mịt. 
Tiểu công tử Vân gia mới mười bốn, khẳng định không phải một trong số hai vị công tử này. 
Thật hoài nghi hai vị công tử này là trộm. . . . . . 
Khách sạn nhiều người, chưởng quỹ nhìn người nhiều năm như thế, nhiều ít cũng có chút nhãn lực, người có quý khí thế nào cũng không giấu được, hai vị công tử này nhất định không phải người thường. 
Nhất là vị Kì công tử kia, hắn không thích nói chuyện chỉ bảo thủ hạ thoạt nhìn cũng không là người thường, có thể nghĩ, thân phận chủ tử nhất định rất tôn quý. 
Vậy vàng lá của Vân gia này . . . . . . 
Bạch Tử Dạ cười lấy ra một khối binh phù, “Biết thứ này không?” 
. . . . . . Ánh mắt chưởng quỹ nhìn thẳng. 
Sau đó chân hắn mềm nhũn quỳ xuống, “Bạch đại tướng quân, tiểu nhân có mắt như mù, đắc, đắc tội!” 
Nhan Đóa Đóa ở bên vừa nghe lại càng kinh kì. 
Tướng quân? 
Đã biết thân phận của Hoàng Phủ Dật sau đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/769962/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.