Nghe thấy tiếng cười, nàng ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước hỏi, "Ta sẽ không lại nói ra những gì trong lòng nữa chứ?" 
Nàng biết mình có tật xấu này, vẫn không đổi được. . . . . . Ô ô. 
Hoàng Phủ Dật giả ngốc, "Nói cái gì?" 
Hô. . . . . . Thì ra là không nói gì, còn may còn may, Đóa Đóa yên tâm . 
Sau đó lập tức nàng lại có điểm chần chờ do dự mà ngẩng đầu, “Ta cũng không thể yêu cầu ngươi báo ân sao??" 
Sau đó nàng mãnh liệt xua xua tay giải thích, "Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn ngươi lấy thân báo đáp!" 
". . . . . ." Hoàng Phủ Dật thật vất vả mới nhịn được cười. 
Đoá Đoá khuôn mặt đỏ bừng, ô ô, nàng ở hiện đại cố gắng khổ cực lắm mới giữ lại được chút mặt mũi, nay vừa đến cổ đại tất cả liền mất hết! 
“Nhan tiểu thư muốn ta báo ân thế nào?” 
“Ngươi để cho ta đi theo ngươi là được rồi, buổi tối. . . . . ." 
Đoá Đoá đang nói bỗng dừng lại, nhớ tới chuyện hắn sẽ lập tức thành thân. 
Vậy buổi tối nàng cũng không thể ở lại phòng của người ta a! 
Nàng bắt đầu thấy đau đầu, “Có phòng nào có rất nhiều người ở, lại rất an toàn không?” 
Nơi mà Hoàng Phủ Dật nghĩ đến đầu tiên chính là hoàng cung, nơi đó cùng với lời nàng nói giống nhau như đúc. 
“Ý của Nhan tiểu thư là?” 
“Trước khi ta tìm được một nơi như vậy, để cho ta theo ngươi,” Đoá Đoá có chút ngượng ngùng nhìn hắn, “Có thể chứ?” 
“Nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/769956/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.