Chương trước
Chương sau
Quang Minh Thánh Điện, phòng tiếp khách.
Sứ giả của Nô Lệ Điện là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài chững chạc, hắn mặc một bộ đồ cổ điển theo phong cách phương đông đặc trưng cho nền văn minh tu luyện, một cái áo bào dài màu trắng khoác bên ngoài càng làm nổi bật lên địa vị của hắn, một người ở vị trí cao hay ra lệnh cho những người khác làm việc, một người có thể quyết định ai sống ai chết chỉ bằng một lời nói giản đơn.
“Phong cách trình bày và đồ vật trang trí trong căn phòng không phải là pháp bảo quý giá gì nhưng nó vẫn thể hiện ra một nét đẹp tinh tế khiến mình khó cưỡng lại, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một nét đẹp như vậy.” Hắn vừa nhâm nhi ly trà nóng vừa đánh giá căn phòng tiếp khách.
“Nồng độ linh khí cũng cao đến đáng kinh ngạc, chẳng lẽ có một Địa Mạch ở bên dưới địa điểm này?”
“Còn thác nước màu tím hùng vĩ bên ngoài kia nữa, nó chảy ra từ một không gian đen kịt, có lẽ đầu nguồn của nó ở bên trong một bí cảnh thuộc sở hữu của Quang Minh Giáo Đình.”
Nồng độ linh khí của Quang Minh Thánh Điện tăng lên nhờ vào Thác Bản Nguyên Huyết Mạch dài hơn 1.000 mét đang đổ dòng nước màu tím chứa đầy năng lượng vào dòng sông lớn của Không Vũ Vương Triều, bên cạnh đó Thanh Vũ còn nhận được phần thưởng là một số Địa Mạch từ nhiệm vụ, hắn đặt một Địa Mạch cao cấp ở đây, số còn lại thì cất giữ chờ ngày đưa chúng vào làm thành một phần của Pháp Đồ Liên Kết Thần Thạch.
Linh Mạch sơ cấp, trung cấp, cao cấp có một sự chênh lệch khá lớn, mỗi cấp hơn kém nhau gấp mười lần về khả năng phun trào linh khí. Địa Mạch các cấp cũng giống vậy nhưng có một điều đặc biệt là Địa Mạch sơ cấp phun trào linh khí nhiều hơn gấp 100 lần so với Linh Mạch cao cấp, điều đó khiến giá trị giữa chúng cách xa nhau rất lớn.
Một Địa Mạch sơ cấp đủ làm nền móng chắc chắn cho tổng bộ của một thế lực hai sao, Kỷ Hằng Vương Thành là một ví dụ, bọn chúng tích lũy tu sĩ mạnh mẽ theo thời gian, xây dựng trận pháp bảo vệ vương thành dùng năng lượng bắt nguồn từ Địa Mạch, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ra một số linh dược cao cấp trong thời gian ngắn.
Còn việc sứ giả Nô Lệ Điện nghĩ rằng thác nước màu tím kia chảy ra từ một bí cảnh là chuyện rất dễ hiểu, một Giáo Đình có Giáo Hoàng cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn mà không có nội tình là một ít bí cảnh, không gian nhỏ gì đó mới đúng là chuyện lạ đời.
Một vài phút sau, sứ giả hậm hực nghĩ thầm: “Hừ! Không ngờ bọn chúng dám cho ta chờ hơn hai mươi phút.”
“Ồ? Đến rồi à!”
Hắn bỗng dưng nghe thấy tiếng chân từ xa nên liền điều chỉnh trang phục sao cho gọn gàng, kiểm tra lại ngoại hình xem có ổn hay chưa, hắn đang đại diện cho Nô Lệ Điện đàm phán với Quang Minh Giáo Đình, hắn giống như một kẻ bề trên đang thương lượng với một kẻ bề dưới, không thể làm mất danh dự cao quý được.
“Năm người sao? Vậy mới đúng là cách tiếp đãi một nhân vật lớn giống như ta chứ!”
Hắn cười khinh khỉnh sau khi đếm xong số tiếng chân đang tiếp cận. Một sứ giả đến từ thế lực lớn như hắn xứng đáng được tiếp đón một cách trang trọng nhất có thể. Nhưng hắn còn chưa vui được lâu thì nhìn thấy năm người đi vào phòng tiếp khách.
“Cô gái lúc nãy, còn người đó là Giáo Hoàng và ba người hầu?”
Sắc mặt của sứ giả đổi thành âm trầm, hắn ngồi đây chờ rất lâu, bình trà cũng đã lạnh, vốn tưởng trong thời gian đó thì Giáo Đình đang chuẩn bị đủ thứ để đến gặp hắn nhưng không ngờ rằng chỉ có Giáo Hoàng và bốn người không quan trọng, rõ ràng Giáo Đình này đang khinh thường hắn – một sứ giả cao quý của Nô Lệ Điện.
Thanh Vũ, Lilith, Behira và hai cô hầu gái bước vào căn phòng khách rộng lớn, Thanh Vũ và Lilith ngồi ở đối diện sứ giả Nô Lệ Điện.
Thanh Vũ thản nhiên nói: “Ngươi là sứ giả của Nô Lệ Điện?”
Sứ giả bình tĩnh gật đầu, hắn lên tiếng trả lời: “Xin tự giới thiệu, ta là Ngô Bảo Nguyên, Phó Điện Chủ của phân điện trên Thiên Quy Đảo của Nô Lệ Điện và cũng là người quản lý sản nghiệp Nô Lệ Điện tại Tử Vi Châu.”
Thanh Vũ không bất ngờ, từ lúc mới vào thì Thanh Vũ đã cảm nhận linh áp tỏa ra từ Ngô Bảo Nguyên đạt đến cảnh giới chạm một chân vào Lục Dương kỳ, một tu sĩ như thế phải có địa vị cao trong Nô Lệ Điện, cũng chỉ như vậy mới đủ tư cách đại diện cho Nô Lệ Điện đến đây nói chuyện với Quang Minh Giáo Đình.
“Ta là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Behira, chúng ta không được thất lễ với Phó Điện Chủ của Nô Lệ Điện.”
“Vâng!” Behira nhẹ giọng đáp.
Hai cô hầu gái đứng gần đó liền mang theo một cái khay đựng thức ăn nóng hổi cho Behira sắp xếp chúng ở trên bàn trước mặt Ngô Bảo Nguyên.
“Xin mời, đây là những món ăn nổi tiếng của Quang Minh Giáo Đình, chúng được chế biến bởi các đầu bếp có tay nghề cao nhất.” Behira khẽ nói rồi lui lại.
Ngô Bảo Nguyên lạnh nhạt đánh giá sơ qua về thức ăn, hắn nghĩ thầm một cách hậm hực: “Mùi hương rất thơm nhưng nguyên liệu thức ăn không phải là linh dược cấp cao gì, người của Quang Minh Giáo Đình quá keo kiệt!”
“Sứ giả của Nô Lệ Điện, ngươi không thích các món ăn nổi tiếng này sao?” Lilith cười khẽ.
Ngô Bảo Nguyên đưa mắt nhìn Lilith một cách lạnh lùng, một người không quan trọng gì cũng dám lên tiếng trong buổi nói chuyện giữa các nhân vật lớn, Giáo Đình này quá thất bại trong việc dạy dỗ người của mình, hắn không thể làm gì hơn vì người ngồi ở đối diện là Giáo Hoàng, một tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn hàng thật và hắn đến đây không phải để đánh nhau.
“Nếu đây là món ăn nổi tiếng của Quang Minh Giáo Đình, vậy thì ta xin phép.” Ngô Bảo Nguyên chậm rãi nói trong khi cầm lấy đôi đũa rồi bắt đầu thưởng thức món ăn nóng hổi.
“Cái gì thế này?” Ngay vào đôi đũa đầu tiên, đôi mắt Ngô Bảo Nguyên trừng ra vì hương vị món ăn đánh thẳng vào vị giác khiến não bộ của hắn choáng trong giây lát, cứ thế, hắn không thể nào ngừng, từng đũa một vào miệng, sự ngon lành khó tả này quá tuyệt vời.
“Đây là món gì…” Ngô Bảo Nguyên kết thúc món ăn đầu tiên, hắn ngẩng đầu hỏi.
“Phở bò, sợi phở làm từ loại gạo thượng hạng, thịt là thịt bò được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất.” Behira khẽ cất tiếng nói giải đáp nghi hoặc cho Ngô Bảo Nguyên.
“Nó quá tuyệt vời!” Ngô Bảo Nguyên cảm thán trong vẻ mặt hạnh phúc.
Hắn nhìn qua hai món ăn còn lại với vẻ mặt chờ mong, hắn muốn tiếp tục đắm chìm trong hương vị của món ăn ngay lập tức nhưng hắn chợt nhận thấy ánh mắt bình tĩnh của Giáo Hoàng và cô gái tên là Lilith đang nhìn hắn, trong cảm nhận của Ngô Bảo Nguyên, hắn giống như một thằng ngốc bị bỏ đói mấy ngày liền và đột nhiên được người khác bố thí cho thức ăn, điều này khiến tinh thần của hắn tỉnh táo lại nhanh chóng và chống cự được cám dỗ từ mùi hương tỏa ra từ món ăn.
“Khốn kiếp, chúng đang đùa giỡn với ta!” Nội tâm Ngô Bảo Nguyên gầm thét.
Ngô Bảo Nguyên lẳng lặng đặt đôi đũa xuống ngay ngắn, vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Cảm ơn vì sự chiêu đãi trên cả tuyệt vời này!”
“Giờ thì chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính chứ?”
Thanh Vũ cười nhạt: “Nói đi, ngươi tới đây vì mục đích gì? Ta nghĩ rằng quan hệ giữa Giáo Đình và Nô Lệ Điện không thân thiết tới mức gửi một Phó Điện Chủ đến để chào hỏi.”
Ngô Bảo Nguyên liền lên tiếng nói: “Quang Minh Giáo Đình từng tấn công phá hủy một Nô Lệ Dược Viên và bắt sống năm Thiết Diện Ma Sứ của Nô Lệ Điện, tổng thiệt hại hơn 400 triệu linh thạch hạ phẩm.”
“Ngươi muốn ta bồi thường?” Thanh Vũ hờ hững hỏi.
Ngô Bảo Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không! Nô Lệ Điện không quan tâm đến số tài nguyên cỏn con đó, hôm nay ta ở đây vì nhận được lệnh từ Thiếu Chủ, Nô Lệ Điện muốn hợp tác với Quang Minh Giáo Đình!”
“Hợp tác ư? Nói ra kế hoạch của ngươi xem nào!” Thanh Vũ nói với vẻ mặt hứng thú.
“Bốn ngày trước đó, Giáo Hoàng đại diện cho Quang Minh Giáo Đình tuyên chiến với cái ác, Thiếu Chủ đã khâm phục hành động dũng cảm đó của ngươi, vì vậy Thiếu Chủ quyết định không chiến tranh với Quang Minh Giáo Đình nữa, Thiếu Chủ muốn hợp tác với Giáo Đình.”
“Giáo Hoàng, thật ra chúng ta là đồng minh trên mặt trận chính nghĩa.”
“Sản nghiệp chủ yếu của Nô Lệ Điện là nô lệ chiến tranh, bọn chúng bại trận và bị bắt giữ bởi kẻ địch, nếu như không có Nô Lệ Điện trả giá lớn mua chúng về thì chúng đã bị xử tử, không thể nào còn sống được nữa, tính ra Nô Lệ Điện đã cứu mạng rất nhiều người.”
Thanh Vũ cười nhạt: “Ngươi muốn gì khi nói cho ta biết điều đó?”
Ngô Bảo Nguyên nghiêm túc: “Sắp tới đây, Quang Minh Giáo Đình sẽ chiến tranh với rất nhiều kẻ địch, Nô Lệ Điện sẵn lòng trả ra một cái giá lớn thu mua toàn bộ tù binh bị bắt bởi Giáo Đình, thậm chí còn cử tu sĩ đến giúp đỡ Giáo Đình đánh bại kẻ thù, lật đổ sự thống trị của Tử Vi Kiếm Tông, thậm chí là chiếm lấy quyền kiểm soát toàn bộ Thiên Quy Đảo.”
“Thông qua đó, Quang Minh Giáo Đình luôn đứng về chính nghĩa, không lạm sát sinh linh, còn tù binh chiến tranh, bọn chúng sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc yên bình, không ai có thể tổn thương đến chúng, một cuộc đời như thế là quá xa với đối với rất nhiều người, coi như Giáo Đình và Nô Lệ Điện đang làm việc tốt.”
“Giáo Hoàng, ngươi thấy đề nghị hợp tác này thế nào?” Ngô Bảo Nguyên nở nụ cười nguy hiểm.
“Rác rưởi!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra hai chữ khiến nụ cười của Ngô Bảo Nguyên căng cứng một chỗ.
“Nô Lệ Điện các ngươi nghiền ép hết giá trị của nô lệ từ đời này sang đời khác, trói buộc sự tự do của họ, vô tình giết chết họ nếu như họ dám đứng lên phản kháng, theo như ta biết, trên Tử Vi Châu có 273 Nô Lệ Dược Viên và hơn 10 triệu nô lệ đang làm việc trong 1.192 mỏ quặng, hằng ngày có hơn 5.000 nô lệ chết vì kiệt sức hoặc bị yêu ma ăn tươi nuốt sống, ngươi nói đó là việc tốt?”
“Giáo Hoàng, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng trước khi quyết định câu trả lời, ngươi đang đẩy một món quà giá trị hàng trăm tỷ linh thạch ra khỏi bàn tay của mình đấy!” Ngô Bảo Nguyên trầm giọng nói với gương mặt không vui vẻ.
“Ngươi có nghe qua câu nói này không? Đó là một câu nói rất nổi tiếng của một vĩ nhân.”
“Không có gì quý hơn độc lập, tự do!” (Mình xin trích dẫn câu nói của Bác, Thanh Vũ là người Việt Nam, sống và học tập theo tấm gương của Bác.)
“Ngươi đã nhận được câu trả lời của ta rồi đấy!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Ta nghĩ ta phải nhắc nhở ngươi, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, ngươi đã tấn công phá hủy Nô Lệ Dược Viên và bắt giữ năm Thiết Diện Ma Sứ, ngươi đang gây hấn với Nô Lệ Điện, một trong những thế lực bá chủ Loạn Giới Thâm Hải với hơn hàng chục ngàn phân điện, hàng trăm ngàn tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, hàng chục ngàn tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, hàng ngàn tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn, hàng tỷ nô lệ thiện chiến, hàng triệu phi thuyền chiến tranh!”
“Ngươi thật sự muốn điều đó sao?” Ngô Bảo Nguyên cất cao giọng hỏi với ánh mắt lạnh lẽo.
“Tất nhiên là không.” Thanh Vũ cười khẽ.
“Đó là một câu trả lời đúng đắn! Một tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn như ngươi chẳng là gì trong mắt bọn ta cả!” Ngô Bảo Nguyên cười lớn vì tưởng rằng Thanh Vũ đã kinh sợ bởi thế lực của Nô Lệ Điện.
Thanh Vũ thản nhiên tiếp nói: “Ta không muốn chiến tranh với toàn bộ Nô Lệ Điện vào lúc này, nhưng một phân điện nhỏ nhoi như các ngươi thì khác.”
“Một Phó Điện Chủ như ngươi rất giá trị, ta quyết định cho phép ngươi sống sót rời khỏi đây, nhưng với một điều kiện…”
“Nguy hiểm!” Ngô Bảo Nguyên bất chợt nhận thấy không ổn, một cảm giác nguy hiểm cùng cực ập tới bao phủ hắn khiến hắn làm ra phản xạ nhanh chóng để đáp trả.
Hắn dùng toàn bộ sức mạnh bộc phát ra một luồng linh áp khổng lồ, áo bào hắn đang mặc thì phát ra một vầng sáng năng lượng bảo vệ cơ thể hắn chứng minh nó là một vật phẩm không tầm thường, tu sĩ gọi nó là pháp y, dường như cảm thấy còn chưa ổn, hắn còn lấy ra hơn năm lá phù chú rồi kích hoạt chúng bộc phát năm pháp thuật hệ hỏa nổ tung giữa phòng tiếp khách, hắn nhân cơ hội đó xông ra bên ngoài giữa vụ nổ khổng lồ.
Ngô Bảo Nguyên biến thành một vệt sáng bắn thẳng về phía ngoài để chạy trốn, bên dưới là Quang Minh Thánh Điện đang vỡ ra thành nhiều mảnh bởi sức mạnh của năm phù chú cấp sáu.
“Các ngươi đừng hòng bắt được ta! Ta đã chuẩn bị rất kỹ càng mới dám đến đây!” Ngô Bảo Nguyên cười khinh bỉ vì hắn không cảm thấy người nào đuổi theo, hắn đã an toàn tuyệt đối.
Ngô Bảo Nguyên nghĩ thầm một cách cay nghiệt: “Sau khi trở về, ta sẽ báo cáo chuyện này cho Thiếu Chủ, sẵn sàng bị hủy diệt đi Quang Minh Giáo Đình, ta muốn các ngươi làm nô lệ ngàn đời!”
“Nô lệ ngàn đời?” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên phía trước Ngô Bảo Nguyên khiến hắn sửng sốt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Cái quái quỷ gì thế?” Đôi mắt Ngô Bảo Nguyên trừng to, cảnh vật xung quanh đã biến đổi từ bao giờ mà hắn không hề hay biết, hắn vẫn đang ngồi ở vị trí cũ trong phòng tiếp khách, Giáo Hoàng và Lilith đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, hắn không hề chạy ra khỏi Thánh Điện, chính Giáo Hoàng là người nói câu vừa rồi đưa hắn về với thực tại, còn một chuyện cực kỳ quan trọng nữa, hắn không thể điều khiển cơ thể của mình, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn xung quanh mà thôi.
“Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu.” Thanh Vũ cười khẽ.
“Ngươi cũng không cần ngạc nhiên, một tu sĩ chưa đạt đến Lục Dương kỳ như ngươi không khác gì thịt cá trên thớt khi đối đầu với Điện Chủ Lilith.”
“Xin tự giới thiệu lại một lần nữa, ta là người quản lý bộ ngoại giao và cũng đồng thời là Điện Chủ của Bảo Vật Thánh Điện, Lilith.” Lilith nhẹ nhàng nói.
“Ta rất mạnh đó!” Lilith cười mỉm.
"Behira, cho hắn ăn cái này, sau đó hãy để hắn ăn hết số thức ăn trên bàn đi, Briona sẽ cảm thấy đau lòng nếu như nhìn thấy món ăn của cô ấy bị phí phạm." Thanh Vũ vừa đừng lên vừa nói, Behira tiến lên nhận một trái cây từ Thanh Vũ rồi bước đến gần Ngô Bảo Nguyên trong ánh mắt kinh hoàng của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.