Chương trước
Chương sau
Một đôi cánh hoàng kim tuyệt đẹp, một mái tóc dài màu trắng tinh khôi thẳng băng ngay ngắn, một bộ giáo phục trang trọng không một tỳ vết, có thêm một cái mũ đội cải tiến từ vương miện cao quý, Thanh Vũ bay từ bên ngoài vào đài quan sát trước ánh nhìn của toàn trường.
Dường như còn có vầng hào quang tỏa ra từ Thanh Vũ, đó là đặc hiệu của Quang Minh Thần Ấn giúp Thanh Vũ vô ý phát ra xung quanh khí chất đặc biệt, kiểu như là một chút cao quý, một chút thần thánh trang nghiêm nhưng lại không huênh hoang, mà là giống một bậc Thần Nhân với đức tính nhân từ, bao dung làm người người kính phục.
Đi sau lưng Thanh Vũ một tấc cũng không rời là Tổng Lãnh Thánh Điện Behira cùng với hai cô hầu gái, ba người họ giống như bức tượng vậy, vẻ mặt không thay đổi, vẫn bình tĩnh, đôi mắt luôn luôn nhìn về phía trước, không hề xao lãng vì sự vật xung quanh.
“Giáo Hoàng!”
Mọi người đều đứng thẳng người rồi đồng thanh chào.
Thanh Vũ đứng trước đài quan sát, hắn nhìn gương mặt từng người một, sau đó hắn từ tốn cười nói:
“Xin chào mọi người.”
Thanh Vũ lại nhìn vào một dãy ghế, nhóm Diệp Vô Ưu, Mạc Ảnh Khang, Trần Huyền, Đinh Ngọc Thạch, Đường Ngọc Lan Anh đang ngồi ở đó.
Thanh Vũ trịnh trọng nói ra: “Sự có mặt của mọi người ở đây chính là vinh hạnh của Quang Minh Giáo Đình!”
“Giáo Hoàng nói quá lời, chúng tôi mới là người cảm thấy vinh hạnh khi nhận được lời mời dự lễ trừng trị tội nhân.” Mạc Ảnh Khang cười khẽ nói vài câu khách sáo tạo bầu không khí tốt đẹp.
Những người còn lại như nhóm Diệp Vô Ưu gật đầu nhẹ thể hiện thái độ thân thiện. Nhất là Diệp Vô Ưu, Liễu Tịnh Kỳ trực tiếp tham gia buổi nói chuyện vào tối qua, họ biết Tông Chủ rất coi trọng Giáo Hoàng nên thái độ của họ đối với Giáo Hoàng đã thay đổi rất nhiều, không còn xem Giáo Hoàng là một tu sĩ bình thường nữa.
Thanh Vũ quay người, hắn nhìn vào một thiết bị ghi hình đang bay gần hắn rồi nở nụ cười khẽ:
“Xin chào tất cả người dân đang xem qua màn hình.”
“Ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, Trần Thanh Vũ.”
“Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Quang Minh Giáo Đình, có lẽ một số người trong các bạn không hiểu rõ, vì vậy ta muốn thông báo cho toàn thể mọi người rằng Giáo Đình đang tổ chức một buổi thẩm phán.”
“Đối tượng bị thẩm phán chính là cái ác!”
Thanh Vũ vừa phất tay vừa nói: “Nào, chúng ta bắt đầu thôi, Diêu Nguyệt!”
Vừa dứt lời, Thanh Vũ chợt biến mất rồi xuất hiện trên cái ghế cao ở đài quan sát.
Diêu Nguyệt nghe Giáo Hoàng gọi mình, cô bé đứng lên rồi đề cao giọng nói: “Đưa phạm nhân lên đài tử hình!”
Khắp mọi nơi, người dân đang xem trực tiếp, khi nhìn thấy Giáo Hoàng, một số người hò hét gọi tên giống như người hâm mộ cuồng nhiệt, mắt của họ sáng như sao, còn không ngừng kể về Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, kể về cách Giáo Đình thay đổi vùng đất tín ngưỡng ra sao thông qua sự quản lý của Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng!”
“Giáo Hoàng, ngài chính là thần tượng lớn nhất trong cuộc đời của tôi!”
“Giáo Hoàng đã kết hôn chưa?”
“Đừng ăn nói lung tung, trên đời này có một cô gái xứng với Giáo Hoàng sao?”
“Kia là Quốc Vương của chúng ta, ngài Không Yên vĩ đại!”
“Haha, Bảo Trụ Kim Vương cũng ở đó, Quốc Vương của chúng ta là tuyệt nhất!”
“Ngài Công Chúa Như Kiều hôm nay quá xinh đẹp.”
“Công Chúa Fiona là ai vậy? Một cái tên rất kỳ lạ, nhưng mà cô ấy cũng rất xinh đẹp.”
“Đó là Lý Quỳnh Chi và Nguyệt Linh, hai ngài ấy là Điện Chủ của Giáo Đình, là người từng đánh bại luôn cả tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.”
“Còn đó là Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả, Nguyễn Vu, các Mạo Hiểm Giả thường hay trêu đùa gọi ngài ấy là ông chủ lớn.”
“Thật vậy ư? Quá mạnh mẽ, còn những người khác là ai?”
“Tôi không biết rõ về họ nhưng có thể nói ra một số người như là ngài Lưu Úc, Lâm Phong, Không Tinh…”
Một số tu sĩ ngoại lai hừ lạnh, họ cảm thấy khó chịu vì người dân náo động, một vài tu sĩ không khỏi lẩm bẩm:
“Giáo Hoàng này quá lớn lối, lại dùng pháp bảo truyền hình ảnh cho cả thế giới nhìn thấy.”
“Gây thù oán với nhiều thế lực mạnh mẽ còn khoa trương vô độ, Giáo Hoàng là một người ngu ngốc hay sao chứ?”
“Nói không chừng Tử Vi Kiếm Tông chống lưng cho Giáo Đình nên tên Giáo Hoàng mới mạnh bạo vậy!”
“Để xem Giáo Hoàng làm sao chống lại kẻ địch, sợ là hắn không thể sống sót qua ngày hôm nay.”
“Tại sao đối tượng lại là cái ác? Không phải người bị xử tội là Lương Phi Nguyên và Lý Thừa Ngân sao?”
Mấy trăm ngàn người dân vừa di cư từ Nô Lệ Dược Viên, họ rươm rướm nước mắt khi thấy tận gương mặt quen thuộc của Thanh Vũ, người cứu họ khỏi địa ngục tuyệt vọng nhất, người cho họ một tương lai tốt nhất.
Đứa trẻ 543.276 từng từ chối Thanh Vũ đặt lại một cái tên khác cho cậu ngẩng đầu nhìn màn hình lớn giữa một ngôi làng nhỏ.
“Mẹ ơi, đó là ngài ấy, ngài Giáo Hoàng, còn có chị Lilith và anh Thiên Hải…”
“Đúng vậy, chính là ngài ấy, ân nhân của chúng ta.”
Người mẹ của đứa trẻ nhẹ nhàng đặt một cái túi thức ăn cô mua từ chợ gần đó xuống đất rồi khép đôi bàn tay lại với nhau để cầu nguyện, cô muốn cầu nguyện Vị Thần Quang Minh ban điềm lành cho Giáo Hoàng.
Trên màn hình, sau khi Diêu Nguyệt ra lệnh thì một chiếc xe bay chở tội nhân bay đến đài tử hình, Lương Phi Nguyên và Lý Thừa Ngân cùng với mười mấy người khác nữa đang mặc một bộ đồ trắng, họ bị áp giải bởi hai thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán bước lên đài tử hình.
Tiếng nói bình tĩnh vọng ra từ Thanh Vũ:
“Lý Thừa Ngân, Lương Phi Nguyên, các đệ tử Hợp Ma Tông.”
“Các ngươi có biết tại sao các ngươi đang ở đây không?”
Lý Thừa Ngân mơ màng, tinh thần dần tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy nhiều người đang ngồi trong một cung điện ngoài trời, còn bản thân hắn đang bị trói chặt, quỳ gối trên một cái đài cao giống như dành cho phạm nhân bị xử quyết.
Lý Thừa Ngân nhìn Thanh Vũ chòng chọc, hắn gào lên: “Giáo Hoàng, ngươi không biết ta là ai sao?”
“Ngươi có tư cách gì định tội ta? Đà La Môn nhất định sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh cho chó ăn!”
“Đi chết đi tên Giáo Hoàng ngông cuồng!”
Lương Phi Nguyên gần kia nghe thấy tiếng hét to lớn, hắn ta ngước đầu lên, hắn rất suy yếu, cơ thể vô lực, kể từ khi bị bắt, hắn bị tra tấn rất tàn bạo để khai thác thông tin, sau đó bị đá vào góc tối, không được ăn uống, dù với tu vi Trúc Cơ kỳ thì hắn cũng không thể cầm cự quá lâu, đây là lần đầu tiên cảm thấy ánh sáng và không khí trong lành đáng quý đến mức nào.
Lương Phi Nguyên cực kỳ hận kẻ đã khiến hắn đau khổ, kẻ đó chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, chính là Diệp Vô Ưu của Tử Vi Kiếm Tông!
“Giáo Hoàng, Diệp Vô Ưu, các ngươi chết không toàn thây!”
“Ta không có tội làm sao các ngươi có thể phán xử ta!” ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Ai cũng có thể thấy rõ vẻ mặt oán hận căm thù của Lương Phi Nguyên và Lý Thừa Ngân.
“Diêu Nguyệt, hãy kể ra tội ác của chúng!”
Thanh Vũ hời hợt nói, hắn không quan tâm lời cay nghiệt của hai tên phạm nhân chuẩn bị lìa đời.
Diêu Nguyệt dõng dạc nói tiếp:
“Lương Phi Nguyên, Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông, từng cưỡng đoạt dân nữ, giết hại người dân vô tội, tổng số tội ác lên đến hàng trăm, tổng số người chết liên quan đến hắn lên đến hàng ngàn!”
“Mời nhân chứng.”
Thành viên Hội Đồng Thẩm Phán dẫn một người phàm là một bà lão cao tuổi lên đứng trước đài quan sát.
Bà lão run rẩy vì hồi hộp, nhưng khi bà nhìn thấy Lương Phi Nguyên thì ánh mắt biến thành phẫn nộ, bà lão chỉ thẳng vào mặt Lương Phi Nguyên:
“Chính là hắn, không thể nào sai, hắn là ác nhân giết hại cả gia đình tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ quên gương mặt tàn ác của hắn, chính đôi mắt tôi nhìn thấy hắn tàn sát cả gia đình tôi.”
Bà lão dùng hết sức để nói lớn trong khi nước mắt giàn giụa.
“Lương Phi Nguyên, ngươi còn gì để nói nữa không?” Diêu Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
Lương Phi Nguyên cười gằn, hắn hét lớn một cách phẫn hận: “Đúng là nhục nhã, các ngươi đem một người phàm ngu xuẩn ra chỉ mặt định tội ta sao? Ta giết người phàm thì có gì sai? Bọn chúng giống như sâu bọ, giết thì giết, tại sao lại phạm tội? Nói cho ta biết, một bà lão sâu bọ như thế làm sao có thể định tội ta?!”
“Ta là Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông! Ta là tu sĩ thiên tài! Các ngươi định giết ta chỉ vì một đám phàm nhân ngu dốt ư?”
Lương Phi Nguyên càng nói hắn càng nghiến răng mạnh hơn, lời nói phẫn hận cùng cực, hắn đang điên dại, hắn chưa từng nghĩ đến cảnh một đám người phàm lại có thể đứng ra chỉ tội hắn, đòi trừng trị hắn bằng cái chết.
“Bà lão khốn kiếp, ta rất hối hận vì không giết cả bà trong ngày hôm đó, tiễn bà xuống địa ngục cùng với đám người rác rưởi kia!”
Diêu Nguyệt bỏ qua Lương Phi Nguyên, cô nhìn vào Lý Thừa Ngân rồi hỏi:
“Lý Thừa Ngân, Thiếu Chủ Đà La Môn, ngày thường thích giết chóc làm niềm vui, là kẻ gây ra tai nạn tàn khốc cho người dân sinh sống gần Xích Nghĩ Sâm Lâm, theo như thống kê cho thấy, một trăm mười bảy ngôi làng, chín thành lớn bị hủy, hơn một trăm ngàn người vô tội chết thảm dưới miệng hung thú, ngươi còn gì để nói nữa không?”
“Tội lỗi?” Lý Thừa Ngân bật cười, cười đến chảy cả nước mắt, gương mặt trở nên dữ tợn.
“Các ngươi cho đó là tội lỗi sao? Tu sĩ bị ta giết đều đáng chết vì chúng cả gan dám chống đối lại ta, còn tai nạn tàn khốc? Hahaha, đừng làm ta cười, các ngươi rất biết đùa, các ngươi không nhìn thấy ta cứu rỗi bao nhiêu mạng sống của tu sĩ nhờ vào một kế sách nhỏ sao chứ?”
“Dùng mạng sống đê tiện của lũ phàm nhân kia để đổi lấy mạng sống cao quý của tu sĩ, bọn chúng nên cảm thấy vui vì đã chết rất tốt, nhưng các ngươi lại xem đó là tội lỗi ngập trời, đúng là một trò cười lớn!”
Lời nói, giọng điệu, biểu tình trên gương mặt của Lương Phi Nguyên và Lý Thừa Ngân hay tiếng khóc nghẹn ngào của bà lão cao tuổi đều được máy ghi hình bắt trọn, những người đang xem trực tiếp đều không khỏi cảm thấy tức giận, một ngọn lửa vô hình thiêu đốt trong tâm hồn của họ.
Đối với người dân trong vùng đất thánh, hơn bảy tháng trước, họ là người phàm trong lời biện hộ của hai tội nhân kia.
Đối với người dân bên ngoài, họ là nhân vật thấy rõ hiện thực của thế giới, đứng trước tu sĩ, họ không hề có một chút nhân quyền gì để nói, giống như là sâu bọ, giống như là cỏ dại, sẽ không ai đứng ra chống lại tu sĩ để bảo vệ họ.
Ngay cả một số tu sĩ là con cháu gia đình bình thường cũng cắn chặt hàm răng, ánh mắt giận dữ.
Ngay giờ khắc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên:
“Đây chính là cái ác!”
Thanh Vũ đứng lên từ ghế ngồi, hắn bước về phía trước trong khi nói một cách dõng dạc.
“Nhưng bấy nhiêu đó còn chưa đủ.”
“Diêu Nguyệt, hãy cho mọi người nhìn thấy nhiều hơn nữa!”
Diêu Nguyệt hơi cúi đầu rồi nói ra:
“Độc Ma Tông gây ra dịch bệnh truyền nhiễm ở Đại Ly Vương Triều, sau đó kết hợp Phi Hạc Thương Hội nâng cao giá cả linh dược chữa bệnh khiến cho Quốc Vương của Đại Ly Vương Triều tán giá bại sản mua linh dược nhưng vẫn không đủ dùng, sau cùng hơn ba triệu người dân của Đại Ly Vương Triều chết thảm, cả một quốc gia biến thành vùng đất chết không dấu chân người, thậm chí nguồn nước quanh đó nhiễm độc nặng, trong vòng nửa năm giết hại thêm 12.000.000 người và yêu tộc sinh sống lân cận.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh tận diệt Độc Ma Tông và Phi Hạc Thương Hội!” “Hợp Ma Tông tu luyện ma pháp, mỗi lần tu luyện đều giết chết rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, mỗi một năm, tổng số thiếu nam thiếu nữ bị cống nạp vào Hợp Ma Tông không dưới 500.000 người, chưa ai nhìn thấy họ còn sống trở ra.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh tận diệt Hợp Ma Tông!”
“Luyện Hồn Tông thường hay tấn công bắt giữ linh hồn người vô tội, tổng số linh hồn nhân loại và loài yêu lên đến 40.000.000 trong vòng năm mươi năm, thực chất con số chính xác còn lớn hơn thế nhiều vì chúng đã làm việc đó từ hơn năm trăm năm trước.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh tận diệt Luyện Hồn Tông!”
“Thi Ma Tông chuyên luyện cương thi, vì thế cần rất nhiều thi thể, bọn chúng thường hay châm ngòi thổi gió tạo ra chiến tranh liên miên vì thu thập thi thể, một trăm năm qua, chúng giết hại không dưới 50.000.000 người.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh tận diệt Thi Ma Tông!”
“Diệt Linh Tông, Ma Kiếm Tông, …!”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh tận diệt Diệt Linh Tông, Ma Kiếm Tông cùng đồng phạm liên quan!”
“Nô Lệ Điện nô dịch hàng trăm triệu người, tước đoạt quyền tự do, xem mạng người là cỏ rác.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh tận diệt Nô Lệ Điện!”
“Kỷ Hằng Vương Triều trong thời gian chiến tranh nội bộ từng đồ sát ba thành trì lớn, giết hại 12.00.000 dân vô tội.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh điều tra Kỷ Hằng Vương Triều, xử lý toàn bộ người liên quan, nếu như phản kháng, giết không tha!”
“Đà La Môn dạy dỗ đệ tử không nghiêm, lại còn ỷ thế hiếp người, bao che tội ác.”
“Phán quyết cuối cùng, Giáo Đình phát lệnh điều tra Đà La Môn, tính theo tội lỗi để xử lý, nếu có người cản trở thì lập tức giết chết không tha!”
“Mời nhân chứng!” Diêu Nguyệt cao giọng nói.
Một nhóm thành viên hội đồng lập tức dẫn nhân chứng lên đài, có loài yêu, có nhân loại, cũng có người mang nửa dòng máu yêu và người, tất cả họ đều kích động kể ra tội ác của các thế lực trên, một số người còn quỳ khóc nữa, sau một hồi họ ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
Mọi người đang xem trực tiếp đều yên lặng, họ nghe kỹ từng chữ một trong lời nói Diêu Nguyệt và nhân chứng, họ không thể tưởng tượng ra rằng thế giới bên ngoài lại nguy hiểm đến như vậy, các thế lực mạnh mẽ lại tàn bạo vô nhân tính như thú dữ, không thể so sánh với thú dữ, vì ngay cả thú dữ cũng chỉ giết hại con mồi vì sinh tồn chứ không phải vì lý do vô nhân đạo kia, chúng đang giết hại đồng loại, là thảm sát!
Người trên đang ngồi trên đài đều trầm mặc không nói nên lời, họ biết tin đó từ trước nhờ vào công sức của Ám Ảnh Thánh Điện và Trương Hằng truy tìm nguồn gốc tội lỗi, tìm kiếm luôn cả nhân chứng chỉ điểm.
Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra:
“Hôm nay, Quang Minh Giáo Đình tuyên chiến với cái ác, tuyên chiến với tu sĩ mục nát.”
“Bất kỳ người nào cũng có hai lựa chọn.”
“Một là trở thành đồng minh chính nghĩa, đồng minh của Quang Minh Giáo Đình!”
“Hai là trở thành kẻ thù của chính nghĩa, cũng là kẻ thù của Quang Minh Giáo Đình!”
“Không còn lựa chọn thứ ba!”
Thanh Vũ đưa mắt nhìn về phía xa, bên ngoài pháo đài, trên một khoảng trời thoáng đãng:
“Ta nghĩ rằng các ngươi không cần phải lựa chọn.”
Mặc Hàn bỗng nhiên hành động, đôi mắt thứ ba trên trán mở ra rồi bắn một vệt sáng thẳng đến vùng trời thông thoáng kia, ông lạnh lùng nói lớn:
“Ra đây hết đi nào, lũ cặn bã!”
Vù!
Tia sáng bắn trúng vào một thứ gì đó tạo ra cảnh gương vỡ làm lộ ra cảnh vật luôn bị che đậy.
Ba mươi lăm chiếc phi thuyền khổng lồ đang trôi nổi giữa vùng trời không xa kia, bọn chúng giống như là quái vật khát máu đang chuẩn bị ăn thịt con mồi, rất nhiều tu sĩ mặc đồng phục khác nhau đang đứng trên thuyền, ánh mắt lạnh lẽo khi thẳng vào pháo đài của Giáo Đình.
Bọn chúng chính là liên quân muốn tấn công hủy diệt Giáo Đình!
Thi Ma Tông, Luyện Hồn Tông, Phi Hạc Thương Hội, Nô Lệ Điện, Hợp Ma Tông, Đà La Môn, Kỷ Hằng Vương Triều, Hắc Sát Thiên Mạc, Độc Ma Tông, Diệt Linh Tông, Ma Kiếm Tông, … cùng với rất nhiều tu sĩ dưới quyền của chúng.
Người dân thấy cảnh này thì kinh ngạc đến giật mình, một đội quân tu sĩ bỗng nhiên xuất hiện từ hư vô, lại gần pháo đài trên không của Giáo Đình, sao bọn chúng có thể làm được chứ?
Nói trắng ra chính bọn chúng cũng không biết vì sao lại như thế, chúng hoàn toàn bại lộ trước mặt Giáo Đình, còn là bị ép lộ mặt nữa chứ, kẻ nào kẻ nấy đều sửng sốt.
“Trận pháp ẩn hình cấp năm tuyệt phẩm, gốc gác của chúng còn không nhỏ.” Mặc Hàn từ tốn nói.
“Có thể là Công Hội Trận Pháp Sư giúp đỡ chúng.”
Vào ngay lúc bắt đầu, thành viên Giáo Đình đã phát hiện ra sự tồn tại của đội quân của kẻ địch, chỉ là mọi người không muốn vạch trần quá sớm mà thôi.
Bọn chúng bình tĩnh lại rồi bắt đầu chuyển sang trạng thái chiến đấu, một nhóm lại một nhóm tu sĩ bay ra ngoài dàn trận, đứng đầu là các tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, chúng nhau bộc phát ra linh áp giáng xuống pháo đài bay.
“Giáo Hoàng, miệng lưỡi của ngươi rất trơn tru nhưng ngươi không thể thay đổi sự thật, hôm nay là ngày chết của ngươi!”
Một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn mở miệng nói ra, hắn là Trần Nguyên Khánh, Tông Chủ của Thi Ma Tông, cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, linh áp khủng bố làm cho không khí rung động, sóng xung kích vô hình thổi bay mọi thứ ở gần.
Ba mươi lăm thuyền bay chở 10.000 tu sĩ Kết Đan kỳ, trong đó 800 tu sĩ Nguyên Anh kỳ, 40 tu sĩ Hóa Thần kỳ, còn kể đến những khối gỗ lớn chứa cương thi, không thiếu Thi Vương, Đại Thi Vương đang ngủ say chờ đợi người kêu gọi chúng tỉnh giấc.
“Khặc khặc, lời nói ba hoa mà là chính nghĩa cái gì? Thực lực mạnh mẽ mới là chính nghĩa!”
“Lấy đầu tên Giáo Hoàng ngu xuẩn này, ta nhịn từ nãy giờ rồi!”
“Tên Giáo Hoàng này điên rồi, hắn dám cả gan phán tội cả đám chúng ta, không biết chữ chết viết bằng mấy nét sao!”
“Hừ, đám phàm nhân vô tri, cứ giết sạch chúng để chúng không thể mở miệng nói bậy nữa!”
“Tru diệt Giáo Hoàng, bắt lấy Liễu Tịnh Kỳ!”
Đối lập giữa cái thiện và cái ác chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, một bên là thuyền bay che phủ đầy trời chở tu sĩ hung tàn, một bên là pháo đài thẩm phán đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ bảo vệ những người yếu ớt bị tổn thương.
Quang Minh Thánh Dực mở rộng, vầng hào quang quanh thân Thanh Vũ rực rỡ và thần thánh hơn bao giờ hết, Thanh Vũ lạnh giọng nói:
“Tất cả các ngươi cùng xông lên đi, ta sẽ dùng máu của các ngươi làm tín hiệu tuyên chiến với cái ác, làm cột mốc để mở ra một kỷ nguyên mới!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.