“Kẻ địch?” Nhân Đức ngờ vực, cậu nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy, một quỷ hồn cháy bừng lửa màu xanh lục muốn ăn tươi nuốt sống cậu, có lẽ đó là kẻ thù vừa giao chiến với Giáo Hoàng. Nhân Đức chân thành nói trong khi khom người: “Giáo Hoàng, cảm ơn ngài!” Thanh Vũ gật đầu nói ra: “Không có gì, đều là người của Giáo Đình, một gia đình cả.” Nhân Đức nghe xong, trái tim của cậu bỗng nhiên trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, đúng vậy, đều là người của một đại gia đình, cảm xúc tiêu cực khi tự mình trải nghiệm nhiều cuộc đời tuyệt vọng từ từ tan biến. Kinh Thần Hạo và Phù Đồ Hiền vội vàng chạy đến đây, Phù Đồ Hiền rơi nước mắt trong khi nói: “Nhân Đức, thật tốt quá, cuối cùng tai kiếp cũng qua đi!” “Mẫu hậu!” Nhân Đức vui vẻ gọi, qua nhiều thăng trầm trong bốn mươi chín ngày nguy hiểm, cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng tình thân gia đình rất quan trọng và quý giá, tuyệt đối không thể mất đi. Kinh Thần Hạo nghi ngờ nhìn Nhân Đức vì lông tóc của cậu bị cháy hết, một cái đầu trọc, không có chân mày, gương mặt điển trai quý phái, ông ta chợt cười lớn, tiến đến vỗ vai Nhân Đức: “Còn sống là tốt, còn sống là tốt!” “Phụ vương!” Kinh Nhân Đức nhăn nhó kêu lên, cảnh giới của Kinh Thần Hạo đạt đến Tứ Dương sơ kỳ, còn cậu chỉ là Nhị Dương đỉnh phong mà thôi, chịu không nổi một chút sức lực của Kinh Thần Hạo. Kinh Thần Hạo là Trưởng Thánh Sứ Thần kiêm luôn Quốc Vương của Kinh Hồng Vương Triều, tài nguyên thu vào trong một ngày rất lớn, lâu lâu ông ta lại chạy đến Huyễn Linh Chiến Trường để tu luyện, nếu không phải ông quan tâm đến Nhân Đức thì ông sẽ có nhiều thời gian hơn, cảnh giới cũng cao hơn giờ, tình cảm phụ tử khiến người khác cảm động. “Cảm ơn Giáo Hoàng đã cứu con trai của tôi.” Kinh Thần Hạo dẫn Phù Đồ Hiền cùng với Kinh Nhân Đức tới trước mặt Thanh Vũ rồi nói, cảm xúc bộc lộ ra từ tận đáy lòng. Thanh Vũ trang trọng nhấn mạnh: “Quang Minh Giáo Đình sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào!” “Chúc mừng ký chủ phát hiện một thành viên thích hợp làm Thẩm Phán Giả, thành viên đó là Thánh Sứ, Kinh Nhân Đức, sở hữu Hồng Liên Nghiệp Hỏa.” Tiếng nói vô cảm của Hệ Thống đột nhiên vang lên bên trong đầu của Thanh Vũ. Kinh Thần Hạo nghiêm túc nói ra: “Giáo Hoàng nhân nghĩa, Thần Hạo cảm thấy thán phục tận tâm.” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhìn Kinh Nhân Đức, hắn thản nhiên nói ra: “Nhân Đức, Hội Đồng Thẩm Phán còn thiếu một vị trí, cậu có hứng thú hay không?” Nhân Đức còn chưa phản ứng thì Phù Đồ Hiền đã vội vàng lên tiếng: “Tất nhiên là Nhân Đức cảm thấy hứng thú, này, mau mau cảm ơn Giáo Hoàng!” Phù Đồ Hiền vừa nói vừa thúc giục Nhân Đức, cậu ta mơ hồ gật gật đầu nói: “Cảm ơn Giáo Hoàng.” “Hãy ở lại nhà ít ngày, sau đó cứ đến Quang Minh Thánh Điện báo danh.” Thanh Vũ mỉm cười nói, hắn bước đi đến gần Dị Hồn đang bị khóa bởi Thánh Long Tỏa Thần. Một nhà ba người của Kinh Thần Hạo không theo, bọn họ ôn chuyện một hồi rồi tổ chức người trùng kiến xây dựng lại vương thành, ít nhất phải mở rộng ra gấp năm lần. Dị Hồn ngẩng đầu lên, nét mặt thờ ơ, không hề tức giận hay oán hận dù hắn đã thua cuộc một cách thảm hại, không thể giết chết Kinh Nhân Đức, một phân thân và mười chín quỷ hồn bị tiêu diệt tại chỗ. “Giáo Hoàng, ngươi tưởng ngươi đã chiến thắng rồi ư?” Thanh Vũ lắc đầu nói: “Không, ta chỉ giết hai phân thân của ngươi mà thôi.” “Ngươi là một người rất kỳ lạ.” Dị Hồn thản nhiên nói ra. “Ban cho phàm nhân tài nguyên tu luyện, lại bảo vệ bọn chúng, hành động của ngươi rất chân thành, không giống như lũ tu sĩ mua danh chuộc tiếng mà ta từng gặp gỡ.” Thanh Vũ bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói về cái gì?” Dị Hồn điềm tĩnh nói ra: “Ngươi sẽ thất bại, và ngươi sẽ chết rất thảm, thế giới này không cần quang minh!” Thanh Vũ hời hợt lắc đầu nói: “Quang Minh Giáo Đình sẽ quét ngang hết thảy, tiêu diệt tội ác, ngươi không hiểu và cũng không cần hiểu, bởi vì ngươi chính là một phần của cái ác!” “Cái ác?!” Dị Hồn nực cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Dị Hồn không tiếp tục chủ đề kia nữa, hắn đổi giọng, trêu cợt nói: “Giáo Hoàng, ngươi tưởng rằng thu phục một đám quỷ hồn dưới đáy mắt của ta thì có thể bảo vệ lũ phàm nhân vô tội, phá hủy Thiên Linh Phá Diệt trận?” “Thiên Linh Phá Diệt trận chỉ là trận pháp cấp sáu, bây giờ, nó không phải là một mối nguy hiểm đáng để tâm nữa, ngược lại, ta rất coi trọng quỷ hồn đang canh giữ tiết điểm của trận pháp.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra. “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta rất sẵn lòng cho người thưởng thức cái gì gọi là vô lực.” Dị Hồn cười lắc đầu, giống như xem Thanh Vũ là một người vô tri, không hiểu biết. “Một Thiên Linh Phá Diệt trận đúng là rất yếu ớt, nhưng nếu như ta nói nó chỉ là một phần của trận pháp lớn hơn nữa thì sao? Một trăm hai mươi tám Thiên Linh Phá Diệt trận, đó là món quà ta chuẩn bị hơn năm trăm năm trời.” “Một trăm hai mươi tám Thiên Linh Phá Diệt trận?” Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Dị Hồn. Con số trận pháp quá lớn, Thanh Vũ không thể giữ nổi sự bình tĩnh. “Haha!” Dị Hồn cười lớn, cười rất sảng khoái, hắn thích nhất là nhìn thấy gương mặt này của đám tu sĩ giống như Thanh Vũ, hắn cũng ghét nhất loại người như Thanh Vũ, luôn luôn chiến đấu vì một lý do ngu xuẩn không liên quan đến bản thân mình để rồi đẩy bản thân vào chỗ chết. “Thiên Quy Đảo, nước rất sâu, ngươi không hiểu, cũng không cần hiểu, bởi vì trước mặt ngươi là vực thẳm!” Dị Hồn cười dữ tợn. “Ta còn một món quà cuối cùng tặng cho ngươi, ít lâu nữa ngươi liền biết nó là gì, ta tin rằng một ngày nào đó, có lẽ, ngươi sẽ đích thân quỳ xuống cầu xin ta!” “Tạm biệt!” Dị Hồn vừa nói cơ thể của hắn vừa phân giải thành nhiều mảnh vỡ lấp lánh rồi mất hút, âm thanh mờ ảo vẫn luôn vọng lại. “Giáo Hoàng, toàn bộ phân thân của Dị Hồn đã biến mất, Thập Phương Tuyệt Vực ngăn cản trí nhớ của phân thân Dị Hồn truyền về cho bản thể nên bản thể Dị Hồn sẽ không biết đến tình hình trận chiến ở đây.” Mặc Hàn truyền âm nhắn lại cho Thanh Vũ. “Truyền lệnh cho toàn bộ Giáo Đình và Bạch Trọng của Ác Quỷ Điện, phải truy tìm vị trí của Thiên Linh Phá Diệt trận!” Thanh Vũ hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, hắn truyền âm cho Mặc Hàn và Lý Quỳnh Chi. Mặc Hàn trầm lặng nói ra: “Bạch Trọng mới gửi tin cho Giáo Đình về vị trí của quỷ hồn làm việc cho Dị Hồn, số lượng quỷ hồn hơn một trăm, chúng chỉ có thể điều hành một Thiên Linh Phá Diệt trận, rõ ràng Ác Quỷ Truy Hồn Đồ của Bạch Trọng không thể tìm thấy toàn bộ quỷ hồn của một trăm hai mươi tám trận pháp cấp sáu, hoặc cũng có thể Dị Hồn đang lừa gạt chúng ta.” Lý Quỳnh Chi nói với âm thanh êm tai: “Dị Hồn cho chúng ta biết thông tin mà hắn muốn chúng ta biết, và cũng không thể suy đoán phiến diện, nếu như lời nói của hắn là sự thật, vậy thì toàn bộ sinh linh trên Thiên Quy Đảo đều đang gặp nguy hiểm, kể cả vùng đất tín ngưỡng mà chúng ta cố gắng xây dựng trong hơn nửa năm qua cũng không thể nào tránh khỏi một kiếp này.” Thanh Vũ khẽ nói: “Quỳnh Chi nói rất có lý, nếu như không thể dùng Ác Quỷ Truy Hồn Đồ vậy thì hãy dùng những cách khác, tìm xem nơi nào có âm linh mạch, nơi nào có số lượng lớn người hoặc yêu đột nhiên mất tích, tìm kiếm từng manh mối, tra kỹ chi tiết nhỏ nhất, không được bỏ sót!” “Vâng thưa Giáo Hoàng!” Mặc Hàn trầm giọng nói ra. Bọn họ vừa chiến thắng một trận chiến khó nhằn, Mặc Hàn và Lý Quỳnh Chi dùng quyền năng của Tuần Thú Thánh Vật, trong vòng mười phút ngắn ngủi, bọn họ mất đi một số tuổi thọ, đánh đổi để có sức mạnh chiến đấu vượt nhiều cấp độ, nhưng chưa vui vẻ bao lâu thì nghe tin mới, mây đen bao phủ trong lòng họ. “Số quỷ hồn kia thế nào rồi?” Thanh Vũ khẽ hỏi. “Tôi đã thông báo cho nhóm Minh Khư, sau khi bọn họ kết thúc đợt tập luyện trong Huyễn Linh Chiến Trường thì họ sẽ tiến hành bắt giữ quỷ hồn và mang âm linh mạch về Giáo Đình.” Mặc Hàn nhẹ nhàng trả lời. “Tâm thời cứ như vậy đi, còn nữa, nếu như có người nghĩ ra cách hay hơn thì hãy báo lại, tất cả phải cùng nhau phá vỡ kế hoạch của Dị Hồn!” Thanh Vũ trầm giọng nói. Mặc Hàn và Lý Quỳnh Chi khẽ gật đầu một cái rồi tản đi. Trong trận chiến vừa rồi, Đế Nhãn Thần Thú dùng năm con mắt bắn ra ánh sáng, trực tiếp khiến Dị Hồn tan biến ngay tức khắc, vì thế, Lý Quỳnh Chi tiêu hao quá nhiều linh lực, vẻ mặt hơi trắng bệch. “Long Lân Ma Viên, ngươi biết nơi nào có hung thú giống như ngươi nữa không?” Lý Quỳnh Chi đứng trên vai Long Lân Ma Viên, xem nó như một công cụ giao thông đi đường. Long Lân Ma Viên gật đầu mấy cái liên tiếp, nó gào khẽ vài tiếng như muốn nói cho Lý Quỳnh Chi rằng nó biết. “Đưa ta đến nơi đó, ta muốn thu phục bọn chúng, để bọn chúng giúp ta tìm kiếm âm linh mạch.” Lý Quỳnh Chi bình tĩnh nói ra. “Gào!” Long Lân Ma Viên nhảy lên thật cao rồi đáp xuống mặt đất, mỗi cú nhảy xổng như thế giúp nó di chuyển khá xa, ít nhất là vài trăm mét. Còn bên Thanh Vũ, hắn vừa nghe thấy một âm thanh nhắc nhở vô tình. “Thông báo, thay đổi nhiệm vụ Kế hoạch của Dị Hồn Chân Quân và một trăm hai mươi tám Quỷ Vương thành Dị Hồn và một trăm hai mươi tám Thiên Linh Phá Diệt trận.” Nhiệm vụ: Dị Hồn và một trăm hai mươi tám Thiên Linh Phá Diệt trận Thông tin: Một âm mưu xấu xa đang hiện diện trên toàn Thiên Quy Đảo, đe dọa đến mạng sống của vô số sinh linh vô tội, thân là một Giáo Hoàng, ký chủ không thể nhắm mắt làm ngơ. Hãy phá bỏ kế hoạch điên rồ của Dị Hồn, cứu lấy sinh linh vô tội. Phần thưởng: 50 tỷ điểm tín ngưỡng, một Hồn Tinh Thần Thạch, một Linh Hồn Thánh Thụ, mười Địa Mạch cao cấp, một Thiên Mạch sơ cấp, một mỏ Linh Thạch thượng phẩm trữ lượng một trăm ngàn viên, mười mạch khoáng thạch và kim thiết cấp sáu, năm Thiên Phú Chi Tinh. Nhiệm vụ chi nhánh: Siêu độ oan hồn, chuyển dời âm mạch. Thông tin: Dị Hồn đang bày ra một âm mưu nguy hiểm đe dọa đến rất nhiều người, hãy phá hủy âm mưu của Dị Hồn bằng cách siêu độ oan hồn đang bị giam giữ và chuyển dời âm mạch khỏi vị trí cũ. Phần thưởng: Một trăm triệu điểm tín ngưỡng, mười Tứ Dương Thánh Quả, năm Ngũ Dương Thánh Quả, một Thiên Phú Chi Tinh, một quyển sách tu luyện Quỷ Hồn Thiên Thư. Thông tin thêm: Một nhiệm vụ tuần hoàn, yêu cầu hoàn thành của một vòng tuần hoàn là siêu độ oan hồn và di chuyển âm mạch của một Thiên Linh Phá Diệt trận, nhiệm vụ kết thúc khi không còn Thiên Linh Phá Diệt trận. Nhắc nhở nhỏ 1: Một trăm hai mươi tám Quỷ Hồn Thiên Thư cộng lại tạo thành Chư Quỷ Bí Giải, ghi chép cách ngưng tụ nhiều loại quỷ thể mạnh mẽ. Nhắc nhở nhỏ 2: Phần thưởng Thiên Phú Chi Tinh tối đa là năm. Thanh Vũ nhíu mày xem xét sự thay đổi của nhiệm vụ, rõ ràng là nhiệm vụ mới khó khăn hơn nhiệm vụ cũ và phần thưởng cũng tăng lên rất nhiều. Linh Hồn Thánh Thụ là một loại Thánh Vật hạ phẩm còn sống sờ sờ, quả của nó giúp tu sĩ tăng cảnh giới linh hồn, còn có nhiều hiệu quả, đặc tính khác nhau. Phẩm chất của nó tốt hơn Long Huyết Thụ, một loại Thiên Vật hạ phẩm đã được ghép vào sinh sống ở Vạn Vật Thổ, người phụ trách trực tiếp là Điện Chủ của Linh Dược Thánh Điện, Vương Tinh, trợ lý là Phó Điện Chủ, Tina. Hồn Tinh Thần Thạch là một loại Thần Thạch giúp tu sĩ tìm hiểu pháp tắc, chân lý liên quan đến linh hồn của sinh linh, ghép nó vào pháp đồ thì sẽ giúp tu sĩ gia tăng tốc độ tu luyện linh hồn. Địa Mạch cao cấp, Thiên Mạch sơ cấp là tài nguyên về mảng linh khí, giúp tu sĩ có đủ linh khí tu luyện, cải tạo hoàn cảnh của vùng đất tín ngưỡng, có thể đưa chúng vào Thần Thạch, trở thành một phần của Thần Thạch Liên Kết Pháp Đồ mà Mặc Hàn đang nghiên cứu để chuẩn bị công việc xây dựng. Mỏ Linh Thạch thượng phẩm là tài nguyên tu luyện quý hiếm trữ lượng khoảng một trăm ngàn viên. Tính theo giá trị quy đổi, ta có 10.000 hạ phẩm bằng 1 trung phẩm, 1.000.000 hạ phẩm tương đương 100 trung phẩm bằng 1 thượng phẩm. Vậy thì một mỏ Linh Thạch thượng phẩm trên bằng với 100 tỷ Linh Thạch hạ phẩm. Mười mạch khoáng thạch, kim thiết cấp sáu sẽ giúp đỡ cho Giáo Đình đẩy nhanh sự phát triển về cơ sở hạ tầng và trang bị cho quân sự. Thanh Vũ lẳng lặng nói: “Dị Hồn còn món quà cuối cùng, không biết nó là gì?” Dị Hồn khiến Thanh Vũ cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn. Thanh Vũ cũng đã chuẩn bị cho Dị Hồn một phần quà đáp lễ, hắn còn chưa dùng đòn sát thủ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]