Chương trước
Chương sau
Thế giới tu chân, Hắc Viên Sâm Lâm, nơi ở của Hắc Viên tộc.
Sau khi có một vùng lãnh thổ khá lớn trong Minh Hàng Sâm Lân, toàn bộ lãnh đạo của Hắc Viên liền bắt tay vào việc phát triển toàn tộc bằng cách thu nhận các bộ tộc Hắc Viên nhỏ lẻ nằm ở khắp nơi, bên cạnh đó còn thu luôn cả những chủng tộc viên hầu khác, xem đó là thành viên vòng ngoài, còn thành viên chính trong tộc thì có quyền lợi nhiều hơn, được ở lại tộc địa trong Hắc Viên Sâm Lâm.
Hắc Viên tộc đang ở thời kỳ phát triển cao tốc, các kiến trúc đơn sơ đã bị dỡ bỏ và thay bằng những kiến trúc thô cuồng nhưng lại tỏa ra một nét đẹp rừng sâu riêng biệt, chúng được thiết kế bởi một số nhà kiến trúc sư mà Hắc Ni Tộc Trưởng thuê mướn từ bên ngoài.
Các Hắc Viên nhận nhiều tài nguyên tu luyện, cộng với Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, cùng quyền năng tối thượng của Danh Hiệu, các lợi ích đó giúp Hắc Viên tiến bộ một cách mạnh mẽ, các tộc nhân nhao nhao đột phá, cảnh giới Tam Dương kỳ, Tứ Dương kỳ đã không còn là mơ ước khó thực hiện được nữa.
Lúc này đây, Hắc Ni Tộc Trưởng sau khi xử lý một chút công việc của tộc, ông ta tiếp đón một vị khách quý đến từ Thủy Linh Xà tộc, Tộc Trưởng, Vân Thùy, cô ấy sở hữu một phần mười dòng máu cao quý của Băng Tinh Thánh Long.
“Chúc mừng Vân Thùy Tộc Trưởng đánh đuổi kẻ địch, lãnh địa tăng lên gấp mấy lần!” Hắc Ni cười nói tong khi quan sát Vân Thùy, ông ta cảm nhận được Vân Thùy giờ đây không phải là người mà ông có thể đánh bại dù ông cũng nắm giữ dòng máu của Thánh Viên tộc.
“Một chút kẻ địch không đáng chú ý mà thôi.” Vân Thùy mỉm cười lắc đầu. Trước đó, Thủy Linh Xà tộc nhận được tài nguyên lớn từ Giáo Đình, còn cử người vào Huyễn Linh Chiến Trường biến các vật đó thành thực lực, tiếp đến tiến hành trừng phạt, phản công những yêu tộc đang lăm le lãnh địa, đánh đuổi bọn chúng chạy về hang ổ, không dám xâm phạm nữa, từ đây, cuộc sống của Thủy Linh Xà tộc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Vân Thùy Tộc Trưởng đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa?” Hắc Ni bỗng dưng thốt ra một câu khó hiểu.
Vân Thùy nghe xong, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi đáp: “Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định không tham gia vào việc quản lý lãnh thổ của Hắc Viên tộc trong Minh Hàng Sâm Lâm.”
“Đó là một khối đất màu mỡ!” Hắc Ni nhấn mạnh, ông cảm thấy bất ngờ vì quyết định của Vân Thùy.
Lời đề nghị của Hắc Ni rất đơn giản, phân chia cho Thủy Linh Xà tộc một khối lãnh địa trong Minh Hàng Sâm Lâm để quản lý, thu lấy tài nguyên, Hắc Viên tộc chiếm giữ lãnh địa quá rộng lớn nên cần một bộ tộc đáng tin cậy để chia sẻ áp lực, Hắc Ni chọn Thủy Linh Xà tộc vì bộ tộc này đã là đồng minh của Giáo Đình.
“Thủy Linh Xà là một bộ tộc yêu chuộng hòa bình, phần lớn tộc nhân không thích chém giết, tôi đành phải cảm ơn ý tốt của ông, Hắc Ni Tộc Trưởng.” Vân Thùy nhẹ nhàng nói.
Lần trước, Vân Thùy dẫn người gây sự với Hắc Viên tộc vì trong bộ tộc của cô có mối nguy hiểm, cả tộc chia rẽ, tình hình cực kỳ nguy cấp, cô cần tài nguyên trấn an tộc nhân cũng như gầy dựng lại thế lực, bảo vệ hòa bình, nhưng giờ đã không cần phải chém chém giết giết vô nghĩa, kéo cả tộc vào vũng bùn lầy giết chóc.
“Nếu như cô quyết định rồi thì tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài khuyên bảo cô một câu, thế giới này rất nguy hiểm, Thủy Linh Xà muốn hòa bình nhưng không có nghĩa là những kẻ khác cũng muốn như vậy.” Hắc Ni bình tĩnh nói.
“Tôi hiểu điều đó.” Vân Thùy nhẹ giọng nói, gương mặt xinh đẹp được tô điểm bởi vài cái lân phiến như ngọc, một vẻ đẹp thiên nhiên khó lòng miêu tả, tuy vậy, câu nói sau của cô lại ẩn chứa một cảm giác sắc bén đến lạ thường.
“Phần lớn tộc nhân không muốn chém giết nhưng những người đứng đầu không có quyền lựa chọn, chúng tôi mang ơn của Giáo Đình và chính chúng tôi, những người lãnh đạo của Thủy Linh Xà tộc sẽ trả lại ơn tình đó, quét sạch chướng ngại, tiêu diệt hết thảy kẻ địch của Giáo Đình!”
“Tất cả vì bộ tộc.” Hắc Ni vừa nghe xong, ông đồng cảm với hành động cũng như quyết định của Vân Thùy, những người đang lãnh đạo bộ tộc có cái nhìn hoàn toàn khác so với tộc nhân thông thường, họ đang gánh trọng trách hưng suy của bộ tộc mấy trăm ngàn người, trong rất nhiều tình huống, họ không có quyền lựa chọn.
Nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra, những người lãnh đạo giống như Vân Thùy sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, thậm chí là tuẫn táng vì bảo vệ bộ tộc.
Nếu như nói Thủy Linh Xà tộc yêu hòa bình, không muốn vướng vào phần tranh thì Hắc Viên tộc lại là những kẻ thực dụng, dùng năm đấm giết ra một con đường, giết ra một tương lai, toàn bộ tộc đều có chung một nhận thức, dù cho cả tộc bị chôn vùi cũng phải tranh một chuyến với thiên hạ.
“Đúng vậy, tất cả vì bộ tộc!” Vân Thùy cười khẽ, nụ cười của cô giống như băng tuyết tan chảy giữa ngày hè, nhưng ẩn sâu bên trong đó không phải là niềm vui, đó là sự kiên định không gì có thể lay chuyển.
Hai người tiếp tục nói chuyện bình thường với nhau, họ nói về sự hợp giác giữa hai bộ tộc về các lĩnh vực thông thương, trao đổi kiến thức, gắn kết tộc nhân của đôi bên lại trở thành đồng minh đáng tin cậy, còn nói về tâm đắc cách quản lý bộ tộc.
Thời gian qua đi khoảng chừng nửa giờ, hàng loạt âm thanh hỗn loạn vọng vào căn phòng, âm thanh xen lẫn vài tiếng hét kinh hô, sợ hãi, thậm chí còn có tiếng rút đao kiếm ra nữa.
Hắc Ni và Vân Thùy nhìn nhau một cái, cả hai lập tức đứng dậy rồi bước nhanh về phía bên ngoài để xem chuyện gì xảy ra.
“Chuyện này?!” Hắc Ni mở to mắt, vẻ mặt không thể tin.
“Sao có thể như thế?” Vân Thùy ngây người trong một lúc.
Bên ngoài khu đất trống rộng lớn, rất nhiều Hắc Viên đang tập trung lại, họ bàn tán xôn xao, ánh mắt hoảng sợ khi nhìn thẳng vào các tộc nhân đang đứng ở giữa, các tộc nhân này không có bộ lông màu đen như kẻ khác, bộ lông của bọn họ màu vàng trông rất dũng mãnh, nhất là đôi mắt khiếp người như thể có một ngọn lửa vô hình đang bốc cháy.
Nhưng vào thời điểm hiện tại, nhóm Hắc Viên màu vàng này lại đang tỏ ra hoang mang, lo lắng, đứng ngồi không yên.
“Tộc Trưởng, ngài có biết chuyện gì xảy ra không? Sao các tộc nhân lại biến đổi lạ lùng đến vậy?” Hắc Diên Sương vội vàng chạy đến gần Hắc Ni rồi lên tiếng hỏi, một số tộc lão cũng đi cùng với Hắc Diên Sương, theo họ thì chỉ Hắc Ni mới biết chuyện gì vừa xảy ra đối với các tộc nhân.
Hắc Ni mờ mịt trong giây lát, rất nhanh, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của ông bởi vì ông vừa nhận được tin nhắn từ Giáo Hoàng, tin nhắn giải thích chuyện lạ xảy ra trong bộ tộc.
“Mọi người không cần lo lắng, các tộc nhân biến đổi là chuyện tốt.” Hắc Ni bình tĩnh cất tiếng nói trầm ổn khiến mọi người tin phục.
Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Hắc Ni tiếp tục nói: “Bây giờ họ đã biến đổi thành Huyết Chiến Kim Viên, sức chiến đấu tăng mạnh, đây là phúc của Hắc Viên tộc!”
“Huyết Chiến Kim Viên?” Hắc Diên Sương nghi hoặc, nhưng khi thấy vẻ mặt hào hứng của Hắc Ni cô liền đè nó vào trong lòng, đáng tiếc rằng Hắc Diên Sương không phải là một trong các Hắc Viên biến đổi, cô cũng không cảm thấy có gì sai, bởi vì trông bọn họ thật là xấu.
Vân Thùy nhìn mọi việc diễn ra với tâm thái bình tĩnh, thực chất trong nội tâm của cô đã chấn động đến mức nói không nên lời, cô nhận thấy những Huyết Chiến Kim Viên này hoàn toàn trội hơn so với Hắc Viên, một sự biến đổi khổng lồ, giúp toàn tộc cường đại.
“Việc này chắc chắn liên quan đến Giáo Đình!” Vân Thùy đưa ra một nhận định.
“Hắc Viên tộc trở thành đồng minh của Giáo Đình từ lâu nên họ xứng đáng nhận được điều này, còn Thủy Linh Xà tộc cần phải cố gắng hơn nữa, thế giới này không có bữa cơm miễn phí!” Vân Thùy thở dài trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, cô là một người có chính kiến riêng, không bị thay đổi bởi những tác động từ bên ngoài, khả năng nhìn nhận vấn đề của cô cũng cực tốt, mong ước nhưng không đố kỵ.
“Đại Trưởng Lão, ông hãy kiểm kê số tộc nhân biển đổi thành Huyết Chiến Kim Viên, từ trong đó chọn ra hai mươi người tài giỏi, ta muốn đưa họ vào Giáo Đình để học hỏi thêm.” Hắc Ni thản nhiên ra lệnh.
“Vâng, tôi sẽ xử lý trong vòng ba mươi phút, không làm trễ nãi thời gian của Tộc Trưởng!” Hắc Tiều Đại Trưởng Lão đáp lời, sau đó ông ta liền tập trung những người quản lý dưới quyền tiến hành kiểm tra các Huyết Chiến Kim Viên.
“Còn cô nữa, Hắc Diên Sương, hãy để mọi công việc cho Hắc Hòa và Hắc Tần giải quyết, sau đó hãy cùng ta đến Giáo Đình luyện tập.” Hắc Ni trầm giọng nói với Hắc Diên Sương.
“Hắc Tần, Hắc Hòa, nghe rõ Tộc Trưởng nói gì rồi chứ?” Hắc Diên Sương cười nói với Hắc Tần và Hắc Hòa, hai Phó Tộc Trưởng, vẻ mặt của hai người không khỏi biến thành màu đen, nói thật họ cũng muốn luyện tập ở Giáo Đình vì kết quả luyện tập thường rất đáng sợ, phần lớn tộc nhân trở về từ nơi đó đều mạnh mẽ một cách khó tin, không ít người đột phá Tứ Dương kỳ, trở thành trụ cột, lần này tới phiên Hắc Diên Sương, có lẽ, lần sau là đến phần của hai người họ.
“Tộc Trưởng, kể từ khi tin tức Giáo Hoàng bị trọng thương truyền ra thì đám yêu tộc làm việc cho Thiết Thạch Nghĩ liền gây hấn, trêu chọc chúng ta ở lãnh thổ trong Minh Hàng Sâm Lâm, còn tạo ra một số thiệt hại nhỏ, chúng ta nên làm gì?” Hắc Tần lên tiếng nói.
“Hừ! Bọn chúng chỉ giỏi cáo mượn oai hùng, Thiết Thạch Nghĩ sẽ không vạch mặt với chúng ta trước khi chắc chắn rằng Giáo Hoàng không phải là một uy hiếp nữa, vì thế cho nên cứ mạnh tay trừng trị những kẻ xâm phạm lãnh thổ, đánh cho bọn chúng đau đớn.” Hắc Ni trầm giọng ra lệnh.
“Vâng, Tộc Trưởng nói rất đúng!” Hắc Tần tỏ ra đã hiểu, Hắc Tần cẩn chỉ dẫn từ Tộc Trưởng trước khi Tộc Trưởng lên đường đến Quang Minh Giáo Đình, đây sẽ là một chuyến đi dài, Hắc Ni cũng muốn đề cao thực lực của bản thân, ông đã giao công việc lại cho người có quyền.
“Vân Thùy Tộc Trưởng, cô cũng nhận được lời mời từ Giáo Hoàng đến dự bữa tiệc phải không?” Hắc Ni quay đầu nhìn Vân Thùy.
“Đúng thế, thời buổi hiện nay không bình tĩnh, nhiều thế lực đang dòm ngó Giáo Đình, có vẻ như Giáo Hoàng triệu tập toàn bộ đồng minh để chuẩn bị ứng phó.” Vân Thùy bình tĩnh trả lời.
“Chúng ta cùng nhau lên đường nhé, thuận tiện đi ngang Bảo Trụ Vương Triều gọi thêm cả lão Quốc Vương nữa.” Hắc Ni thản nhiên nói.
“Được thôi.” Vân Thùy gật đầu nhẹ.
Thế là, sau khoảng một tiếng, Hắc Ni, Vân Thùy cùng với hơn hai mươi Hắc Viên, hai mươi Thủy Linh Xà xuất phát, điểm đến của họ là Giáo Đình, họ đi ngang Bảo Trụ Vương Triều và đoàn người lại tăng thêm hai mươi mấy người bao gồm Bảo Trụ An Vương và Bảo Trụ Như Kiều.
Vị trí của đoàn người bị các thám tử của nhiều thế lực để mắt đến, rất nhanh, bọn họ liền truyền tin trở về cho những người đứng đầu.
“Kêu gọi đồng minh đến bàn bạc, xem ra Giáo Hoàng bị thương nặng là thật!”
Ở trong một căn phòng bí mật, vài người tu sĩ đang ngồi nói chuyện với nhau sau khi nhận được truyền tin từ thám tử, một người bình tĩnh nói.
“Hahaha! Đúng là ngu xuẩn, châu cháu đá xe mà thôi, dù cho bọn chúng có nghĩ ra cách gì cũng vô ích, một tháng sau cũng là lúc chúng ta tập trung đủ thực lực, Giáo Đình tất bị hủy diệt!”
“Nếu đổi lại ta là Giáo Hoàng kia, ta lập tức cuốn gói bỏ chạy, mặc kệ đám tín đồ.” Một người cười nói, vẻ mặt khinh bỉ.
“Phi Hạc Thương Hội có hồi âm chưa?” Một người trầm giọng hỏi.
“Đã có tin tức, từ sau khi Bạch Kim Hà chết, Huỳnh Thế Vinh lên nắm quyền của thương hội, tiến hành thanh tẩy lực lượng của Bạch Kim Hà, sau đó Huỳnh Thế Vinh còn muốn hợp tác với chúng ta tiêu diệt Giáo Đình, chiếm lấy bí mật của tổ chức mới nổi này, hơn nữa, Huỳnh Thế Vinh còn bỏ ra một cái giá lớn mời được nhiều Đại Tôn hỗ trợ.” Một người khẽ nói.
“Còn Hắc Sát Thiên Mạc thì sao?”
“Giáo Hoàng xử lý vấn đề không tệ, hắn để các sát thủ đưa tiền chuộc mạng, từ đó giảm nhẹ xung đột với Hắc Sát Thiên Mạc, nhưng tên Giáo Hoàng đó hoàn toàn không ngờ rằng Điện Chủ đang triệu hồi các sát thủ mạnh nhất của Hắc Sát Điện trên Thiên Quy Đảo, lần này, toàn bộ tinh nhuệ của Hắc Sát Thiên Mạc đều xuất hiện.” Một người khác báo cáo, hắn nghe phong phanh về việc Giáo Hoàng đang giữ một thứ mà Điện Chủ của Hắc Sát Điện phải lấy được bằng bất cứ giá nào, một tin tốt.
“Đà La Môn có động tĩnh gì không?”
“Đà La Môn đã dùng phi kiếm truyền tin, rất nhiều tu sĩ biến mất mấy trăm năm đang lần lượt trở về tông môn, trong đó tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn đã hơn mười người.”
Có sáu tu sĩ đang ngồi ở đây, tất cả đều là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, bọn họ nắm giữ một đường dây liên lạc riêng, tất cả vì tấn công hủy diệt Quang Minh Giáo Đình. Họ là người của Thi Ma Tông và Luyện Hồn Tông, hai tông môn này đi gần với nhau vì không xung đột lợi ích, một bên thích luyện thi thể thành vũ khí, một bên thích bắt hồn phách làm nô bộc.
“Ý kiến của Dị Hồn Chân Quân thế nào?” Một người chậm rãi hỏi, vẻ mặt còn toát ra sự sợ hãi nồng đậm dù hắn là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.
“Dị Hồn đại nhân đã lâu chưa truyền tin về Luyện Hồn Tông, tôi nghĩ rằng đại nhân sẽ không ngăn cản kế hoạch của chúng ta.” Một người của Luyện Hồn Tông lên tiếng nói. Luyện Hồn Tông là thế lực làm việc cho Dị Hồn, một tồn tại khủng bố không người nào hiểu rõ, nhờ vào sự che chở của Dị Hồn mà Luyện Hồn Tông phát triển cấp tốc, trở thành một thế lực không thể coi thường.
“Hợp Ma Tông đang tranh quyền đoạt lợi đến giai đoạn cuối cùng, rất nhiều gia tộc bị đồ sát, còn có vấn đề về đám Quân Cách Mạng đáng ghét kia nữa, tạm thời Hợp Ma Tông sẽ không thể đưa cánh tay để trả thù Quang Minh Giáo Đình.” Một người nữa lên tiếng nói.
“Rất tốt! Không ngờ tên Giáo Hoàng lại thích tự tìm đường chết như vậy, không những hủy kế hoạch và giết hại người của Thi Ma Tông và Luyện Hồn Tông chúng ta, còn gây thù hằn với Hắc Sát Thiên Mạc, Phi Hạc Thương Hội và Đà La Môn.”
“Hahaha! Tiếp tục triệu tập lực lượng, liên hệ liên minh yêu tộc ở Minh Hàng Sâm Lâm, lan tin đồn về Giáo Hoàng trọng thương sắp chết, chúng ta cần nhiều đồng minh hơn nữa, một mặt là đề phòng đám Tà Đồ, mặt khác, ta muốn nhân cơ hội đó hủy diệt Yêu Nguyệt Kiếm Tông, thậm chí là hội tụ lực lượng đối kháng với Tử Vi Kiếm Tông!!” Một người cười lớn trong khi nói, vẻ mặt điên cuồng.
“Chỉ cần trở thành một cỗ lực lượng lớn, chúng ta mới có tư cách nhúng chàm Vực Sâu Vong Sương và Thiên Quy Bí Cảnh!”
“Tiến hành thức tỉnh Thi Vương đi, đại quân Thi Vương sẽ quét ngang tất cả!”

Ở một nơi nào đó trong rừng sâu, mảnh rừng này khá yên tĩnh, không có âm thanh lớn, chỉ có những tiếng chim hót vui vẻ, lanh lảnh nghe cực vui tai.
Vào lúc này, một người tỏa ra tà khí khủng khiếp đang đặt chân vào mảnh rừng, da dẻ của hắn nhăn nheo, đôi mắt hõm sâu vào giống như một thây khô di động, tuy vậy, chẳng một sinh vật nào dám bước đến gần hắn, hắn quá nguy hiểm, hắn là kẻ mà Tà Đồ xưng làm Tà Linh đại nhân!
Tà Linh, một cấp bậc lớn hơn Tà Đồ, là kẻ chỉ huy Tà Đồ tổ chức các sự kiện hiến tế cho Tà Thần, nắm giữ nhiều loại tà chú đáng sợ, giết người vô hình, giống như Thập Tế Tà Chú, cần mười Tà Đồ lần lượt tự bạo trước mặt kẻ địch, từ đó dùng vô số oán niệm cắn nuốt linh hồn của kẻ bị dính tà chú.
Tà chú là một loại sức mạnh quỷ dị nhưng rất nghiêm khắc trong khâu chuẩn bị, khi chuẩn bị có sai sót liền không thể nào hoàn thành nghi thức tà chú, tựa như nếu mười Tà Đồ kia không tìm thấy Thanh Vũ hay không thể tự bạo trước mặt Thanh Vũ thì tà chú sẽ không còn tác dụng.
Tà Linh, Đặng Thế Hào thong dong dạo bước giữa rừng, cảnh vật cứ chuyển dời, không biết hắn ta đã đi bao lâu, sau cùng, hắn ta nhìn thấy một căn nhà tranh đơn sơ lẻ loi trên một đồi đất nhỏ, xung quanh là một số vật dụng sinh hoạt của người bình thường.
Đặng Thế Hào vừa nhìn thấy căn nhà tranh, hắn liền nở nụ cười, kế tiếp, hắn cất cao giọng nói:
“Mời Tà Linh tiền bối ra gặp mặt một lần!”
Tiếng nói truyền vào bên trong căn nhà tranh nhưng nó vẫn yên tĩnh, tựa như bên trong không có người nào sinh sống, nhưng Đặng Thế Hào lại biết có một Tà Linh nổi tiếng với sự tàn ác đang sinh sống ẩn dật bên trong, tên gọi là Quách Phú Thành, một cái tên giống như ma âm đối với tu sĩ trên Thiên Quy Đảo, một kẻ từng làm ra nhiều sát nghiệp, máu chảy thành sông.
“Mời Tà Linh tiền bối ra gặp mặt một lần!” Đặng Thế Hào bình tĩnh cất tiếng nói, tiếp theo, hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong căn nhà tranh: “Cút!”
“Tiền bối, ta biết ngài muốn sống một cách yên tĩnh, nhưng ta phải nói với ngài rằng, ta đến đây là để trao tặng cho ngài một cơ hội!”
“Nếu như thành công, ngài sẽ về với cõi vĩnh hằng của yên bình, Vô Ưu Tà Giới, nếu như thất bại, ngài sẽ được báo đáp cho Tà Thần vĩ đại!”
“Nói!” Quách Phú Thành chầm chậm lên tiếng, không nghe ra tâm trạng của hắn ở lúc này, nhưng rõ là hắn đã bị lời nói của Đặng Thế Hào đánh động.
Đối với một Tà Linh đã hoàn thành tâm nguyện, Quách Phú Thành quá mệt mỏi, hắn không còn nơi trở về, cho nên hắn chọn cách sống ẩn trong rừng sâu, một cuộc đời bình dị cho đến khi tuổi già, có lẽ làm như vậy sẽ khiến tâm hồn của hắn thanh thản, và trong lúc sống cuộc đời đó, Quách Phú Thành đang chờ đợi một cơ hội, tuẫn táng vì Tà Thần, trả lại tất cả cho Tà Thần!
Còn Vô Ưu Tà Giới, đó là một thế giới mỹ lệ mà vô số Tà Linh như Quách Phú Thành hướng tới, một nơi yên bình, Tà Đồ, Tà Linh, hay những người khác có thể sống vui vẻ với nhau mặc dù tội nghiệt của họ là đáng bị chém đầu một trăm ngàn lần, đáng tiếc, Quách Phú Thành không đủ sức mạnh tiến vào Vô Ưu Tà Giới, phải đạt đến Phá Không cảnh mới đủ tư cách đi vào.
“Hủy diệt dị giáo, Quang Minh Giáo Đình!” Đặng Thế Hào trầm giọng nói.
“Được!” Quách Phú Thành nhàn nhạt đáp, sau đó không còn nói nữa.
Đặng Thế Hào nhìn căn nhà tranh thật sâu rồi quay người rời đi, hắn còn muốn tìm thêm các Tà Linh đang ẩn cứ trong rừng sâu, núi cao, tìm đến trợ lực.
“Các ngươi nên cống hiến phần sức mọn cuối cùng để thành tựu ta, ta muốn trở thành, Tà Huyết Kỵ Sĩ!!!” Nội tâm của Đặng Thế Hào đang gầm gừ, đôi mắt thị huyết màu đỏ hồng.
Nếu như nói Tà Linh là người tế tự cho Tà Thần, vậy thì Tà Huyết Kỵ Sĩ là người hầu thân cận trung thành tuyệt đối với Tà Thần, nắm giữ sức mạnh khủng khiếp tà dị, mỗi một Tà Huyết Kỵ Sĩ đều dư sức hủy diệt một thế giới phàm tục, thống lĩnh chư tà quỷ, mỗi nơi đi qua không còn một ngọn cỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.