Hành Tinh Gaia, vùng đất phương bắc ở quốc gia Niyensa, một nơi bị băng tuyết bao phủ, một màu trắng xóa trải dài qua hàng ngàn km, đồi núi, sông hồ, bầu trời tràn ngập bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống, tất cả chúng tạo ra một bức tranh thiên nhiên giá lạnh nhưng cũng rất hùng vĩ và thơ mộng. Vù! Vù! Bỗng nhiên, một bóng đen lớn xuất hiện, nó in đậm vào mặt đất và di chuyển với tốc độ cực nhanh, bóng đen hình có hình dạng giống như một loài sinh vật khổng lồ có cánh, mỗi một tiếng gió đập mạnh đều tạo ra cảnh tượng hoành tráng, cơn gió làm xáo trộn cơn mưa tuyết trắng. “Lại thêm một bầy Voi à?” Có một âm thanh hơi kinh ngạc vang lên từ phía bầu trời cao, nó phát ra bởi sinh vật đang bay lượn, uy chấn thiên không, đó chính là Băng Như Lan, chủng tộc Băng Tinh Thánh Long. Băng Như Lan đang đưa đôi mắt màu xanh lam có thêm hình viên đạn trông rất hoang dã của cô để theo dõi một giống loài sinh vật tiến hóa có hình dạng như Voi, nhưng chúng lại to lớn hơn gấp mấy lần, có đến hai cái vòi voi, bốn chân khỏe mạnh đạp nát mặt tuyết, nhìn chúng rất hoang dại và dữ tợn. Dẫn đầu bầy Voi kia là một con Voi đã tiến hóa đến cấp năm, hình như chúng sở hữu dị năng liên quan đến băng tuyết cho nên chúng không bị cái lạnh ảnh hưởng, ngược lại, chúng giống như cá bơi trong nước, rất linh hoạt, rất vui vẻ. “Hống!” Bất chợt, con Voi đầu đàn rống lớn một tiếng, cả bầy hơn một trăm con liền rơi vào tình trạng hoảng loạn, bọn chúng nhao nhao rít gào một cách bất an rồi nhấc chân chạy theo con Voi đầu đàn, chúng đang rời xa vị trí của Băng Như Lan. “Năng lực cảm nhận rất khá!” Băng Như Lan cười khẽ, cô biến thành hình dạng con người, sau đó lấy một tờ giấy ghi chú ra rồi bắt đầu làm việc. “Cách Thập Linh Hỏa thành về phía bắc năm trăm km, một bầy voi trông rất ngon đang sinh sống gần dãy núi lớn tên gọi gì đó không nhớ, chúng rất ngon, cơ thể hùng tráng, theo đánh giá sơ bộ, thịt của chúng khá chắc, một món ăn tuyệt vời…” “Ghi như vậy đủ chi tiết chưa?” Băng Như Lan nghiêng đầu tự hỏi, cô còn lau đi một vệt nước bọt trên khóe miệng, ở trạng thái của con người, cô trông giống như một vận động viên phái nữ mạnh mẽ, thậm chí còn “cơ bắp” hơn cả Ngạc Thiên Quang. “Chắc vậy là đủ rồi.” Băng Như Lan gật đầu, vẻ mặt hào hứng trong khi cất giữ tờ giấy ghi chú kia vào trong Nhẫn Chứa Đồ. Khoảng thời gian kể từ khi hấp thụ Đá Huyết Mạch, Băng Như Lan từ một sinh vật tiến hóa trông có vẻ rất bình thường liền trực tiếp nhảy thẳng đến giống loài cao quý, Băng Tinh Thánh Long. Băng Như Lan cảm thấy bản thân cô mang ơn Thanh Vũ và Quang Minh Giáo Đình rất nhiều cho nên tự tìm một công việc phụ giúp Giáo Đình, việc làm của cô hiện giờ là thu thập dữ liệu về các chủng loài ở phương bắc, một nơi lạnh giá khiến cho người tiến hóa cấp ba cũng phải nhăn mặt, không dám ở lại quá lâu. Thân mang dòng máu của Băng Tinh Thánh Long vĩ ngạn, Băng Như Lan không hề căm ghét vùng đất lạnh lẽo này, hơn nữa, cô còn rất thích nó bởi vì có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ngon đang phồn diễn sinh sống ở đây. “Nếu như không phải mình đã bắt đủ nhiều thì mình nhất định sẽ mang một con Voi đó trở về.” Băng Như Lan nói với vẻ mặt luyến tiếc, trong khi thực thi nhiệm vụ quan trọng này, cô bắt một vài nguyên liệu thức ăn kia rồi để chúng trong Nhẫn Chứa Đồ, tính sơ sơ cũng được hơn năm mươi loài sinh vật tiến hóa cấp bốn, thậm chí có một ít cấp năm trong đó. “May là chồng bé bỏng của mình có quan hệ rất tốt với các đầu bếp, nếu không mình phải bỏ ra một số tiền khá lớn để nhờ họ chế biến giúp các nguyên liệu này.” Băng Như Lan nghĩ thầm trong khi biến về thân thể của Băng Tinh Thánh Long, cô nhanh nhẹn chuyển hướng, gió mạnh thổi ngang qua, Băng Như Lan mở rộng đôi cánh thịt khổng lồ, tiếp theo đó, một tiếng đập cánh hùng vĩ vang vọng khắp trời đất, Băng Như Lan biến thành một điểm đen nơi cuối đường chân trời. “Hống!” Hàng loạt tiếng rít gào hoảng sợ phát ra từ bên dưới mặt đất, thậm chí cả bầy chim trông rất hung tợn đang bay cũng phải vội vàng chuyển hướng, tránh đường cho Băng Như Lan, đây là uy thế của chủng loài cao quý, các chủng loài yếu kém hơn sẽ cảm thấy hoảng loạn, bất an khi đứng trước Băng Như Lan, với lại, thực lực của Băng Như Lan cũng rất đáng sợ, sau nhiều ngày thích nghi với sức mạnh mới, cô đã mạnh hơn tu sĩ Lục Dương trung kỳ, chiến lực nằm trong mười vị trí đầu ở Quang Minh Giáo Đình. “Đó là quái vật gì?” “Trời đất ơi, không thể tin được lại có một quái vật to lớn đến vậy tồn tại?” “Chạy mau!!” “Chúng ta làm sao có thể chống lại nó chứ?” Băng Như Lan hình như nghe thấy tiếng hét của con người ở bên dưới, cô đang cảm thấy hư vinh trong lòng thì bỗng dưng mí mắt của Băng Như Lan giương lên, cô nhìn thấy rất nhiều con người ở trong một cái căn cứ có tường thành làm bằng cây cối, bên cạnh đó còn có một con quái vật chim ba đầu, nó vừa sảy cánh liền dài hơn năm mươi mét, một con quái thú đúng nghĩa, nó đang tấn công con người bên trong căn cứ kia, coi bọn họ là con mồi béo bở. Rõ ràng, những tiếng hét đó không phải giành cho Băng Như Lan, mà là giành cho con quái vật đang chuẩn bị hủy diệt hàng ngàn con người kia. “Hừ!” Băng Như Lan cảm thấy tức giận, một con quái vật nhỏ cũng dám khiêu khích hình tượng của cô, thế là Băng Như Lan liền há mồm phun mạnh. Băng Tinh Long Hống! Một pháp thuật khắc sâu trong dòng máu cao quý của Băng Tinh Thánh Long, dùng linh lực biến thành một cơn bão băng tuyệt đối phun ra từ miệng để tấn công kẻ thù. Ầm!! Con quái điểu ba đầu kia không kịp phản ứng, nó bị đánh trúng, cơ thể to bản liền đập mạnh vào mặt đất, cả người nó bị đóng băng, không thể di chuyển, đôi mắt dần dần mất đi tiêu điểm, còn những con người nhỏ bé kia thì đã trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nói không nên lời. Vù! Vù! Tiếng đập cánh lớn vọng xuống từ vùng trời cao, tựa như có một tồn tại khủng bố vừa dạo bước đi ngang qua nơi này, trong lúc nhất thời, mọi người đổ mồ hôi hột, nội tâm nhấc lên sóng lớn, tim đập thình thịch không thể bình tĩnh. Cho đến khi luồng uy thế vô hình nhưng lại khủng bố kia biến mất ở đằng xa thì họ mới lấy lại tinh thần, đôi mắt thẫn thờ nhìn xác con quái điểu ba đầu. “Chúng ta vừa được cứu bởi một quái vật?” “Thật là khó có thể tin!” … Thập Linh Hỏa thành, nơi ở của Ngạc Thiên Quang, nó ở gần dòng sông Jmith – nguồn cung cấp thủy sản quý giá của người dân. Có vẻ như Ngạc Thiên Quang đang hưởng thụ cuộc sống trong mộng của mình với một ngôi nhà lớn rộng mấy km được làm bằng Linh Thạch hạ thẩm, đúng vậy, toàn là Linh Thạch hạ phẩm, chúng tạo thành bức tường, chúng là nền đá cứng rắn, chúng là mái che kiên cường, chúng còn là niềm tự hào của Ngạc Thiên Quang. “Nếu như tên Giáo Chủ kia mà nhìn thấy nơi này thì hắn sẽ hâm mộ ta tới ộc máu cho coi.” Ngạc Thiên Quang gật gù đánh giá thành quả lao động trong suốt khoảng thời gian qua của cậu, Giáo Hoàng không ban thưởng cho cậu nơi ở, cậu liền xây một cái theo trí tưởng tượng và đã thành công vang dội. Ngạc Thiên Quang còn đặc biệt mời một Trận Pháp Sư tên là Ivac để thiết lập một trận pháp giữ linh khí không để chúng bị trôi đi, còn có một trận giúp che dấu nơi này, không cho người khác nhìn thấy, nếu như họ “vô tình” ngắt lấy Linh Thạch thì sao? Nghe nói cậu ta là đệ tử do chính Mặc Hàn dạy dỗ và giữ vị trí cực cao trong Trận Pháp Thánh Điện, vì thế Ngạc Thiên Quang mời Ivac để trêu tức Mặc Hàn rằng ông ta không được coi trọng bằng Ivac. Đó chỉ là một tâm tư nhỏ của Ngạc Thiên Quang để làm Mặc Hàn tức giận mà thôi. Ngạc Thiên Quang đi vào nơi ở, cậu ta đặc biệt chuẩn bị một căn phòng với trận pháp giữ ấm, ngăn cách thời tiết khắc nghiệt bên ngoài, nó dùng để ấp trứng, ba đứa con còn chưa chào đời của Ngạc Thiên Quang. Tính ra thì ba đứa con của Ngạc Thiên Quang đã nở từ rất lâu, nhưng Ngạc Thiên Quang lại không muốn bọn nhỏ nở sớm, cậu ta dùng pháp thuật để kéo dài thời gian ấp trứng, lại còn dùng rất nhiều linh dược làm rơm giữ ấm, để ba quả trứng hấp thụ thêm năng lượng nhằm đề cao tư chất của bọn nhỏ, nhìn qua thì rất không đứng đắn, thực chất Ngạc Thiên Quang cũng là một người cha chuẩn mực, miệt mài lao động vì đời con. “Hừm hừm, theo như mình tính toán, Giáo Đình đang ngày càng giàu lên, bọn nhỏ nở càng lâu thì quà đầy tháng càng nhiều…” Tất nhiên, đó là suy nghĩ của người khác khi chưa nghe thấy câu nói lẩm bẩm của Ngạc Thiên Quang. Một con cá sấu nào đó đang vùi thêm linh dược vào đống rơm với vẻ mặt hớn hở, bỗng nhiên nó chợt nghĩ ra điều gì, nó lấy một thiết bị phát ra âm nhạc rồi chuyển sang một bài hát đặc biệt để cho ba đứa con chưa nở nghe, giọng hát tuyệt diệu kia thuộc về Fiona, Công Chúa của Niyensa, người đứng đầu Vệ Quốc Quân. “Âm nhạc này đã vượt qua phạm trù của sự hiểu biết, mỗi khi nghe bài hát của Công Chúa Fiona, nội tâm của mình luôn cảm thấy yên bình, thanh thản và thư sướng, tốc độ tu luyện tăng lên nhiều, chẳng trách giá của mỗi chiếc đĩa âm nhạc lên đến một ngàn Linh Thạch hạ phẩm nhưng lại bán được năm mươi ngàn bản…” Ngạc Thiên Quang cảm khái không thôi. Fiona từng trình diễn bài hát này trong buổi khai mạc trận chiến giữa Akina và Quân Đoàn Diệt Tà trong Đấu Trường Vinh Quang, sau đó, buỗi trình diễn kia được chế tác thành các đĩa âm nhạc và bắt đầu mở bán cho người dân trong khắp mọi miền đất nước, bài hát tạo ra một oanh động không nhỏ, rất nhiều người trong khi thưởng thức liền đột phá cảnh giới, tâm tư thông suốt, cực kỳ thần kỳ. “Chồng bé bổng đang làm gì đấy?” Đột nhiên tiếng nói dễ nghe của Băng Như Lan vang lên từ phía sau Ngạc Thiên Quang. “Á!” Ngạc Thiên Quang hét thảm, cậu bị một móng vuốt rồng đập trúng, cả người nằm dài trên mặt đất, tay chân duỗi thẳng băng, hai mắt không khỏi trợn trắng. “Hừ! Côn trùng nhỏ, giọng hát của Băng Như Lan này không tốt sao?” Băng Như Lan sậm mặt, đôi mắt chứa đầy sát khí nhìn Ngạc Thiên Quang, cô ta rất thích hát ru cho ba đứa con trong trứng, nhưng hôm nay, cô tận mắt nhìn thấy Ngạc Thiên Quang “phản bội” cô, cho bọn trẻ nghe tiếng hát của người khác, vì thế Băng Như Lan cảm thấy tức giận và cũng cảm thấy giọng hát của người kia rất dễ nghe… “Tôi.. tôi…” Ngạc Thiên Quang lấp bấp, cậu muốn phản kháng như lại không đủ sức, hoàn toàn bị áp chế bởi Băng Như Lan. “Hừ!” Băng Như Lan dùng sức vứt Ngạc Thiên Quang bay ra ngoài, đụng nát luôn cả bức tường Linh Thạch hạ phẩm vừa mới được xây dựng chưa có bao lâu, đôi mắt cô liền chuyển thành hòa ái nhìn ba đứa con trong trứng, cô không tắt thiết bị phát ra âm nhạc mà là nhẹ nhàng đặt một ít bảo vật cô lấy được từ bên ngoài đến gần ba đứa con. Nếu như tu sĩ của thế giới kia mà nhìn thấy các loại bảo vật này, họ chắc chắn sẽ điên cuồng, mỗi một loại không kém gì Linh Vật, thậm chí là Địa Vật. Ngoài ra, Băng Như Lan còn nhỏ một ít giọt máu lên bảo vật, để chúng hấp thụ máu của cô, trợ giúp bọn nhỏ nhiều hơn nữa trong quá trình đó. Ngạc Thiên Quang u oán nhìn Băng Như Lan, lúc vui vẻ thì gọi cậu ta là “Chồng bé bỏng”, lúc không vui thì lại chuyển giọng, trực tiếp đả kích “côn trùng nhỏ”. Được rồi, Ngạc Thiên Quang nhịn, đánh không lại, dám phản kháng liền thảm hơn nữa, không phải người xưa có câu “Sợ vợ là trường sinh bất lão” sao? “Chồng bé bỏng, chúng ta cùng nhau đi gặp Công Chúa Fiona.” Băng Như Lan cười nói. “Có chuyện gì?” Ngạc Thiên Quang nghi ngờ hỏi. “Đi thì biết!” Băng Như Lan kéo theo Ngạc Thiên Quang, hai người ở hình dạng nhân loại, họ dắt tay đi vào trong Thập Linh Hỏa thành, cô còn dự định sau khi nói chuyện với Fiona thì dẫn Ngạc Thiên Quang tới gặp các đầu bếp, thuận tiện để Ngạc Thiên Quang đàm phán giá cả chế biến món ăn một phen. Phải tiết kiệm! Tất cả vì tương lai của con cháu! Đời mẹ ngậm vàng, đời con nghịch với kim cương!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]