Chương trước
Chương sau
Đỉnh Núi Phi Hạc dù bị cắt ngang bởi pháp thuật tấn công mạnh mẽ nhưng nó vẫn là một ngọn núi cao hơn năm trăm mét, chiếm cứ một diện tích khổng lồ, thực vật kỳ dị, hung thú phồn diễn sinh sống, vì là nơi ở sâu trong Minh Hàng Sâm Lâm cho nên hung thú rất mạnh mẽ, tùy tiện là có thể nhìn thấy hung thú Tam Dương kỳ, còn Nhất Dương kỳ, Nhị Dương kỳ càng là đếm không xuể.
Nhưng vào phút này, Lam Sương Thiên Điểu cùng với năm Trạm Huyền Tinh Thú vừa xuất hiện trên không trung của Núi Phi Hạc, tất cả hung thú đề nằm dán chặt vào mặt đất hay bỏ chạy vào hang ổ, chúng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cách hãi hùng, hoảng sợ.
Uy áp của Lam Sương Thiên Điểu quá kinh người, nó chỉ thẳng vào tâm linh của chủng loài hung thú, chứng minh Lam Sương Thiên Điểu là một tồn tại khủng bố, sức mạnh hơn bọn hung thú đang sống ở gần đây rất nhiều.
Toàn bộ cánh rừng, Núi Phi Hạc trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn tiếng gào thét.
Ngay cả một số Thú Vương đang ẩn nấp gần đây chuẩn bị săn mồi là tu sĩ hay yêu tộc cũng phải lui vào trong bóng tối, không dám trực diện với Lam Sương Thiên Điểu.
Lam Sương Thiên Điểu do Thanh Vũ triệu hồi cực kỳ mạnh mẽ, cảnh giới của nó ít nhất là Ngũ Dương trung kỳ!
Có thêm nguồn linh lực dồi dào từ Thanh Vũ, nó gần là tồn tại mạnh mẽ bậc nhất trong cùng cảnh giới.
Các tu sĩ, yêu tộc đang săn hung thú hay đánh nhau ác liệt đều ngừng tay lại, bọn họ cảm thấy khó thở, nhất là tu sĩ đang ở trên phường thị của Phi Hạc Thương Hội đang cảm nhận linh áp đó trực tiếp.
Vì vậy, toàn bộ tu sĩ, mấy ngàn người đều đi ra bên ngoài ngóng nhìn lên cao.
Bành!
Lam Sương Thiên Điểu đạp lên mặt đất, sức mạnh cùng với trọng lượng quá lớn khiến vùng đất dưới chân nó bị lún xuống mấy mét, cực kỳ dọa người.
Hắc Tinh, Trọng Huy, Dương Bảo, Linh Long cùng với mấy chục người vội vàng đến gần, đồng thanh nói lớn:
“Tham kiến Giáo Hoàng!”
Tiếng nói của bọn họ vang rõ bên tai của toàn thể tu sĩ đang có mặt tại đây.
“Giáo Hoàng?” Các tu sĩ giật mình.
“Là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!” Có người liền nhận ra.
“Thật cuồng ngạo!” Một số tu sĩ đến từ thế lực hai sao nhíu mày, cảm thấy khó chịu, nhưng họ lại không dám đứng ra chỉ trích thẳng mặt vì bản thân họ quá yếu ớt, dù tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân đỉnh phong cũng chẳng dám làm điều đó.
Ai mà không biết Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ tu vi mạnh mẽ, cực kỳ cường hoành, đánh bại Đại Yêu Vương của Thiết Thạch Nghĩ tộc?
Hai ngày trước còn bắt giữ hơn trăm sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc, nếu như các sát thủ không đưa đủ Linh Thạch thì còn đang ngồi trong ngục tối chơi bùn.
Bọn họ làm sao có thể chọc tới một người như thế!?
Trong mấy ngàn đôi mắt tò mò, hiếu kỳ, đủ loại sắc thái, Thanh Vũ bước xuống Lam Sương Thiên Điểu, dáng đi thong dong, không lạnh nhạt, không cao ngạo, một gương mặt bình thường kết hợp với nụ cười tủm tỉm làm người khác cảm thấy thân thiện.
Sáu người Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Băng Tu, Hư Minh, Không Tinh và Đỗ Kiến Huy cũng đi xuống Trạm Huyền Tinh Thú, họ nhìn xung quanh mấy ngàn tu sĩ với ánh mắt kinh ngạc.
“Không ngờ có nhiều tu sĩ đến như vậy!” Không Tinh cảm khái một tiếng.
“Đúng là rất nhiều, trong đó hơn trăm người là tu sĩ Tứ Dương kỳ.” Trần Minh Nguyệt khẽ nói, âm thanh như làn gió xuân phiêu miễu nhưng lại thanh tịnh, thanh khiết làm người khác yên lòng.
Đỗ Kiến Huy rụt rè nhìn quanh một vòng, cậu ta cảm thấy có rất nhiều đôi mắt đang chú ý đến bản thân cậu, đó là các sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc đang trà trộn vào phường thị, chờ đợi thời cơ bắt giữ Đỗ Kiến Huy.
Đỗ Kiến Huy còn từng nghe Trần Liễu nói rằng, trên đường đi từ Bảo Trụ Vương Thành đến đây, có mấy chục sát thủ Tứ Dương kỳ, Tam Dương kỳ đang ẩn nấp trong rừng cây, theo sau đoàn người mà không bỏ.
Bọn họ không dám tấn công Đỗ Kiến Huy vì sợ Giáo Hoàng, cho nên Đỗ Kiến Huy vừa thấp thỏm vì sợ hãi, vừa cảm thấy an toàn khi đi theo sau Thanh Vũ.
Đó là lý do Thanh Vũ mang theo Đỗ Kiến Huy đến Vạn Thú Uyên mà không phải cho Kiến Huy đi theo Diêu Hạo trở về tổng bộ của Giáo Đình, Quang Minh Thánh Điện.
“Vạn Thú Uyên không phải là một nơi tốt lành gì!” Đỗ Kiến Huy thở dài trong lòng, nhắm mắt theo sau Thanh Vũ.
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi vì không thể tiếp đón ngài Giáo Hoàng từ xa!” Bỗng nhiên, một nhóm người mặc đồ làm từ vật liệu thượng hạng cấp bốn, cấp năm, trông rất cao quý, trang trọng bước đến, một người đàn ông mở lời với giọng điệu tiếc nuối, vẻ mặt chân thành, kính trọng.
Thanh Vũ chào hỏi với nhóm Trọng Huy, Dương Bảo, sau đó bước lên vài bước, quan sát nhóm người mới tới này.
Nhìn thấy nét mặt xa lạ của Thanh Vũ, người đàn ông dẫn đầu liền cười nói tiếp:
“Tôi là Bạch Kim Hà, một trong hai Phó Hội Trưởng của Phi Hạc Thương Hội, cũng là người quản lý phường thị và cuộc đấu giá lần này!”
“Thì ra là Kim Hà Phó Hội Trưởng.” Thanh Vũ nhàn nhạt đáp lời, tiếng nói xa cách làm Bạch Kim Hà các những người đi sau hắn nhíu mày.
Rõ ràng bọn họ tiếp đón rất trang trọng, cả một đoán người quản lý Phi Hạc Thương Hội cùng với Phó Hội Trưởng cùng nhau đi ra nghênh tiếp mà Thanh Vũ lại làm thái độ như thế, không coi Phi Hạc Thương Hội ra gì.
Bạch Kim Hà dù không thoải mái nhưng hắn vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện, hết lòng nói:
“Còn không mau chăm sóc tọa kỵ của Giáo Hoàng?”
“Vâng!” Năm người ở sau Bạch Kim Hà liền nhận lệnh, đi lên an bài chỗ nghỉ ngơi của Lam Sương Thiên Điểu và bốn Trạm Huyền Tinh Thú.
“Giáo Hoàng đường xa đến đây đúng là vinh hạnh của Phi Hạc Thương Hội!” Bạch Kim Hà mỉm cười nói.
“Buổi đấu giá lớn nhất trong năm do thương hội tổ chức bắt đầu vào buổi trưa, nếu như Giáo Hoàng cảm thấy hứng thú thì hãy tham dự.”
“Tất nhiên là ta cảm thấy hứng thú!” Thanh Vũ nhàn nhạt gật đầu, lời nói chứa đựng ẩn ý sâu xa nhưng Bạch Kim Hà không thể hiểu được.
Bạch Kim Hà gật đầu nói tiếp: “Tôi không làm phiền Giáo Hoàng nữa, chúc ngày có một chuyến đi vui vẻ!”
“Ta cũng chúc cuộc đấu giá lần này thành công vang dội.” Thanh Vũ thản nhiên đáp lại.
Bạch Kim Hà mang theo mấy chục người rời đi với sự hậm hực trong lòng.
Quang Minh Giáo Đình là một thế lực mạnh mẽ, đủ khả năng sánh vai với thế lực hai sao, một thị trường tài nguyên rất có triển vọng, vì thế Bạch Kim Hà mới tự mình dẫn theo các người quản lý của thương hội đến chào đón Thanh Vũ, tuy nhiên, Thanh Vũ hoàn toàn thờ ơ.
Bạch Kim Hà không biết, ngay lúc Thanh Vũ vừa nhìn thấy hắn thì Thanh Vũ liền cảm thấy chán ghét, thậm chí là có sát ý với Bạch Kim Hà bởi vì hắn ta đang bị mấy triệu oan hồn quấn quanh.
Bạch Kim Hà là người bị nhiều oan hồn ám nhất trong số những người xấu mà Thanh Vũ từng gặp gỡ.
Nếu không phải đây là lúc không thích hợp thì Thanh Vũ đã trực tiếp đánh giết Bạch Kim Hà rồi, không thể dung một kẻ ác độc như thế tồn tại gần vùng đất tín ngưỡng!
“Lời nói của Hạc Vĩnh Tuân là sự thật.” Thanh Vũ thở dài, nghĩ đến câu chuyện mà Hạc Vĩnh Tuân vừa mới kể với hắn.
Một Hạc Vĩnh Tuân vẫn còn đang trong độ tuổi trẻ, đang trưởng thành nhìn thấy cái chết của hàng triệu người, thây xác chất đầy đường vì một căn dịch bệnh, nội tâm của Hạc Vĩnh Tuân bị trùng kích mạnh gần như tan vỡ.
Tất cả là vì Bạch Kim Hà nâng giá dược thảo chữa bệnh lện gấp mười lần, khiến cho nhiều người vô tội chết, một lão Quốc Vương vì thế mà điên đại rồi bị người khác dùng ngàn kiếm đâm chết.
Sau đó Hạc Vĩnh Tuân lấy lại tinh thần, muốn làm người quản lý Phi Hạc Thương Hội để chuyện đó không tiếp diễn nữa, tuy nhiên Hạc Vĩnh Tuân đã sai lầm, một mình cậu không làm nên trò trống gì mà còn liên lụy đến người xung quanh, nhưng cậu ta vẫn bước tiếp, vượt qua nhiều nguy hiểm, tìm thấy hi vọng ở Quang Minh Giáo Đình.
Cho đến khi Thanh Vũ từ chối trợ giúp cậu chiến thắng trong cuộc đấu giữa các Thiếu Chủ, điều làm khiến Hạc Vĩnh Tuân mất *** lạc phách nhưng cũng giúp cậu ta thoát khỏi ảo tưởng viễn vông với Phi Hạc Thương Hội.
Lần này, khi đã vượt qua chướng ngại của tâm hồn, tìm thấy ánh sáng chân thực, Hạc Vĩnh Tuân quyết định lật đổ Phi Hạc Thương Hội!
Thanh Vũ không tiếp xúc với Hạc Vĩnh Tuân nhiều, nhưng khi hắn vừa thấy Bạch Kim Hà, hắn liền cảm thông với Hạc Vĩnh Tuân, cảm thấy cậu ta quá đáng thương với hi vọng chấn hưng Phi Hạc Thương Hội từ trong tay đám người chỉ làm việc vì lời ích như Bạch Kim Hà.
“Chúng ta đi dạo một chút.” Thanh Vũ nhìn quanh một vòng rồi cất tiếng nói.
“Vâng!” Nhóm người Trọng Huy, Trần Liễu đáp lại.
Dù Vạn Thú Uyên chỉ dành cho tu sĩ Kết Đan Chân Nhân, Nguyên Anh Chân Quân trở lên nhưng cảnh giới của phần lớn người và yêu đang có mặt ở đây khá thấp, bọn họ thuê một chỗ để bày bán từ Phi Hạc Thương Hội rồi bắt đầu bày biện ra vật phẩm mời chào khách hàng.
Nó giống như một khu chợ hỗn tạp chứ không phải là chốn thần tiên ăn khói lửa như trong tưởng tượng của người phàm.
Có Linh Dược Sư kiên nhẫn giải thích từng loại hạt giống, linh dược mà hắn ta bồi dưỡng ra được để nâng giá hàng, những người đang lắng nghe liền tấm tắc cảm thấy kỳ lạ, họ bắt đầu bổ sung kiến thức linh dược vào trong đầu để sau này có gặp linh dược ở ngoài thì cũng biết đường mà thu lấy.
Có Luyện Khí Sư vừa chế tạo ra một cây phi kiếm màu đỏ hồng, hắn để lưng trần, dáng người vạm vỡ, miệng thì quát to một tiếng tạo ra âm thanh hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ, yêu tộc khác, phi kiếm bừng cháy rồi phóng thẳng lên bầu trời, mọi người nhao nhao khen ngợi, có người còn trực tiếp ra giá.
Một số Luyện Đan Sư, dù là tự học tập thành tài, luyện ra một ít đan dược, lạnh lùng ngồi yên một chỗ, không thèm để ý đến lời mặc cả của những người khách hàng.
Có một chỗ là nơi dùng để chiến đấu, loài yêu gào thét khiêu khích tu sĩ nhân loại, nói khích qua lại một hồi liên tức giận, nhảy lên đấu trường đánh nhau rất đặc sắc và máu me, tất nhiên Phi Hạc Thương Hội củng bày ra một chỗ cá cược, mấy trăm tu sĩ, yêu tộc chen chúc đặt cược, còn bình luận thực lực của những người, yêu đang chuẩn bị lên đấu trường.
Có thể nói, phường thị này rất hỗn loạn nhưng cũng là một chỗ thể hiện cuộc sống, phong cách của thế giới tu luyện, một mặt mà người phàm gần như không thể nào nhìn thấy được.
Thanh Vũ đi dạo, đặt chân lên từng ngõ ngách trong phường thị, đối với hắn, đây là một trải nghiệm không tệ, hắn không để ý tới các vật phẩm được bày bán nhưng người đi theo sau Thanh Vũ thì lại rất vui vẻ, còn mua một đống đồ để nghiên cứu.
“Hắc Viên tộc thế nào rồi?” Thanh Vũ vừa đi vừa hỏi Hắc Tinh.
“Rất tốt, tộc đang chiêu mộ nhiều loài yêu gia nhập để khai thác vùng lãnh thổ vừa mới chiếm được từ Thiết Thạch Nghĩ, nhờ vào sự giúp đỡ của Hàn Thảo Thánh Sứ cho nên mọi chuyện rất tốt đẹp, tìm thấy nhiều loại tài nguyên mới và khoáng sản bị ẩn sâu trong lòng đất.” Hắc Tinh cười nói.
Có Giáo Đình trợ giúp, Hắc Viên tộc không hề cảm thấy sợ hãi các chủng tộc khác trong Minh Hàng Sâm Lâm, cuộc sống của mỗi một Hắc Viên trở nên tốt hơn xưa, cả tộc trở nên giàu có nhờ khai thác tài nguyên bán cho Giáo Đình hay nhờ Giáo Đình bán giúp.
Giáo Đình vui vẻ thu mua linh dược, các loại khoáng sản để cung cấp cho Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, Tuần Thú Đường sử dụng, sau đó để tiệm tạp hóa bày bán các vật phẩm tạo ra bởi các bộ phận đó cho các tu sĩ khác.
Còn nhờ vào các thành viên tiêu diệt ma đầu, đánh giết Tà Đồ cho nên số lượng điểm tín ngưỡng mà Hệ Thống ban thưởng cũng rất lớn, từ đó giảm áp lực tiêu hao tài nguyên để bồi dưỡng các thành viên của Giáo Đình, giúp Thanh Vũ dư ra khá nhiều điểm tín ngưỡng để mua nhiều thứ có ích như ấn ký, nguyên liệu cấp bốn, cấp năm…
“Sau khi ổn định, Lạc Hàn Thảo sẽ rút người về tổng bộ, lúc đó Hắc Viên tộc hãy để một Hắc Viên có danh vọng lên quản lý Thánh Đường, trở thành Trưởng Thánh Sứ Thần.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Vâng, tôi sẽ bàn bạc với Tộc Trưởng và các Phó Tộc Trưởng để chọn ra người thích hợp nhất.” Hắc Tinh nghiêm nghị trả lời.
Trưởng Thánh Sứ Thần là một chức vị quản lý Thánh Đường ở các thế lực, nắm trong tay quyền lực chỉ Thánh Đường Sứ Đồ và các Sứ Giả khác, duy trì hoạt động của Thánh Đường, có thể nói địa vị chỉ đứng sau Hồng Y Giáo Chủ.
Quốc Vương Không Yên là một Trưởng Thánh Sứ Thần của Không Vũ quốc, kiêm luôn vị trí Quốc Vương, có thể nói quốc gia càng mạnh thì tài nguyên mà Không Yên nhận được càng nhiều.
Thanh Vũ giao quyền quản lý Thánh Đường cho Hắc Viên tộc, giống như ở những gì Giáo Đình đang làm ở Không Vũ quốc, đây là một cơ hội để Hắc Viên tộc tự nắm giữ tương lai, nếu họ làm tốt thì tương lai toàn tộc sẽ mạnh mẽ kinh người.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, phường thị hỗn loạn mấy lần vì sự xuất hiện của các tu sĩ mạnh mẽ đến từ thế lực hai sao, trong đó có cả Yêu Nguyệt Tông, Hoàng Cương Đao Tông, Kỷ Hằng Quốc, Hợp Ma Tông, tu sĩ hay mang theo lá cờ âm u đến từ Luyện Hồn Tông cùng với hơn mười thế lực hai sao khác.
Bên cạnh đó nổi bật nhất là Hắc Lôi Dạ Xoa, cả thân thể được lôi điện màu đen bao phủ, trông rất đáng sợ, kẻ dẫn đầu là Hắc Lôi Dạ Xoa từng xuất hiện ở Trúc Cơ Cốc, đánh với Trần Huyền một trận, một Đại Yêu Vương sơ kỳ, chiến lực mạnh hơn trung kỳ rất nhiều, tên của hắn là Dư Phược La.
Còn có Hỏa Diệm Sơn Điêu đến từ Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch, đầu chim thân người, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm, yêu lực trong cơ thể giống như một ngọn núi lửa đang chờ ngày bùng nổ. Và có thêm một số yêu tộc của Minh Hàng Sâm Lâm như Thiết Thạch Nghĩ, Mộng Hương Điệp, Đại Lực Xích Hùng cùng với mấy chục yêu tộc nhỏ khác.
Bạch Kim Hà niềm nở tiếp đón các bộ tộc lớn, không kỳ thị chủng tộc người hay yêu bởi vì trong mắt của họ chỉ có lợi ích, nếu trả đủ cái giá thì hắn sẵn sàng giúp đỡ nhân tộc đánh yêu tộc, giúp đỡ yêu tộc tiêu diệt nhân tộc, cũng phải thôi, bọn họ là thương hội, xung đột với các thế lực mạnh là một điều cấm kỵ.
Sau cùng, đến giờ tổ chức buổi đấu giá, cả phường thị tập trung vào một dãy kiến trúc khang trang, rộng lớn như một cái quảng trường, buổi đấu giá công khai, toàn bộ tu sĩ, yêu tộc có thể nhìn thấy được từ xa.
Nhiều người có đủ thực lực liền tới tham dự, người của Phi Hạc Thương Hội đứng bên ngoài cổng cười nói tiếp đãi khách, một cảnh tượng hài hòa, nhộn nhịp.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng rồi nhấc chân đi đến dãy kiến trúc tổ chức đấu giá đó.
Nhóm người Trần Liễu, Trọng Huy nhìn thấy nụ cười của Thanh Vũ, bọn họ liền nghiêm nghị, họ có thể suy đoán ra Giáo Hoàng chuẩn bị có hành động lớn nhằm vào thương hội bởi vì Hạc Vĩnh Tuân đã tách nhóm từ trước, một thân một mình đi vào phường thị, không đi cùng nhóm để tránh tai mắt của thương hội.
Mà Hạc Vĩnh Tuân không có tu sĩ như Thương Lăng, Diêu Hạo bảo vệ thì rất nguy hiểm, Phi Hạc Thương Hội, hay nói đúng hơn là Bạch Giật Thần làm sao bỏ qua cơ hội diệt trừ kẻ địch? Hắn là Thiếu Chủ, đang tranh giành quyền lực trong thương hội, ít một kẻ thù, phần thắng của hắn liền nhiều hơn một phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.