Chương trước
Chương sau
“Venger Thức Tỉnh xuất hiện cùng lúc ở sáu nơi ư?” Ngọc Trang bình tĩnh lên tiếng trong khi đưa mắt nhìn vào những viên pháo sáng đang nổ tung trên bầu trời cao.
Tất cả có sáu màu, điều đó cho thấy sáu nhóm người đang tìm kiếm Venger Thức Tỉnh đều phát hiện mục tiêu!
Đây chính là một việc mà không ai ngờ tới!
“Chúng ta phải làm gì đây?” Sven Fluchter không biết nên làm gì tiếp theo.
“Tiếp viện một nhóm trước để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra!” Ngọc Trang thản nhiên nói, cô quyết định rất nhanh chóng trong tình thế nguy cấp.
Nếu thật sự có sáu Venger Thức Tỉnh thì nguy hiểm rồi, các nhóm kia sẽ không thể chịu đựng đủ lâu cho tới khi tiếp viện tới kịp lúc, hoặc là bỏ chạy để giữ mạng sống, hoặc là bị Venger Thức Tỉnh biến họ thành bữa ăn.
Khi bỏ chạy, điều này tương đương với Venger Thức Tỉnh kia sẽ tham gia cùng đồng bọn của nó, chúng cùng tấn công một nhóm thủ lĩnh khác.
Rất nhiều trường hợp sẽ xảy ra, Ngọc Trang, Sven Fluchter không thể chậm trễ được!
“Cần gì vội như thế?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên cách gò đất cao không xa lắm, một người vừa đặt chân lên cánh đồng cỏ dại cao, tốc độ của người này cực nhanh như một tia chớp, lóe lên rồi biến mất, vừa nói xong, hắn đã đứng gần với Ngọc Trang, Sven chưa đầy ba mươi mét.
“Ngươi là… người hầu cận của Souza Volterra?” Sven kinh ngạc nhìn người mới hiện thân.
Người kia hờ hừng nhìn vào Sven Fluchter, giọng nói nhàn nhạt phát ra:
“Có thể nói là như vậy, ta là một phần của Souza Volterra và Souza Volterra cũng là một phần của ta!”
“Ngươi đến đây làm gì? Lại còn nói những lời khó hiểu?” Sven hỏi bằng giọng nói nghi ngờ.
Người hầu cận này đưa bọn họ lên túp lều nơi mà các thủ lĩnh cùng Souza Volterra tụ họp lại với nhau, tại sao một người hầu lại sở hữu sức mạnh cường đại khiến cho Sven cảm thấy rùng mình, lại còn ở đây vào giây phút nguy hiểm chứ?
Không thể nào đoán ra mục đích của người hầu đầy thần bí này!
“Xin được tự giới thiệu, ta là cá thể nhân bản số ba mươi chín, sở hữu dị năng Cuồng Phong!” Cả thế nhân bản số ba mươi chín nói một cách bình thản trong khi hơi khom người, hắn ta thực hiện một lễ nghi chào hỏi đầy chuẩn mực.
Sau khi ngẩng đầu lên, cá thể nhân bản số ba mươi chín mở lời với gương mặt lạnh nhạt, không thể hiện cảm xúc:
“Và ta sẽ trả lời câu hỏi của ông, Sven Fluchter, ông là Chỉ Huy Cường Hóa, sở hữu dị năng mà chúng ta muốn có được, cho nên ta đành phải biến sự tồn tại của ông trở thành hư vô!”
“Có sát khí!” Ngay tức khắc, vào lúc Sven Fluchter còn chưa kịp tỉnh hồn vì nội dung lời nói của cá thể nhân bản số ba mươi chín quá bất ngờ, âm thanh cảnh cáo vang nhẹ lên từ Ngọc Trang đứng gần Sven Fluchter.
Ầm!!
Một tiếng động nổ lớn vang vọng khắp cả một vùng đất rộng lớn mấy km, mặt đất sụp đổ, cây cỏ bị đánh thành tro bụi hay ngã thành một đống hỗn loạn, rất nhiều quái vật tiến hóa bị bừng tỉnh vì tiếng nổ to khủng bố này, bọn chúng lập tức nhấc chân lên rồi bỏ chạy ra ngoài xa.
Khói bụi mù mịt che phủ một không gian quanh Ngọc Trang, Sven Fluchter.
Vài giây sau, khói bụi tan đi hết, Ngọc Trang và Sven hiện ra giữa một vùng đất sụp lún trông rất kinh người, bọn họ vừa bị tấn công bất ngờ bởi cá thể nhân bản số ba mươi chín, đòn tấn công vô hình phủ xuống một cách điên rồ từ bầu trời cao, đánh sập cả vùng đất dưới chân Ngọc Trang.
Một luồng sáng bao phủ bên ngoài Ngọc Trang, Sven bảo vệ khu vực này an toàn, đất đá vẫn không bị tổn hại gì, Ngọc Trang đã ngăn cản đòn tấn công ẩn chứa sát khí nồng đậm từ cá thể nhân bản số ba mươi chín, một đòn đủ giết chết luôn cả Chỉ Huy Cường Hóa là Sven Fluchter.
“Giáo Chủ!!” Sven Fluchter thở sâu một hơi rồi nhìn vào Ngọc Trang, giọng nói chứa sự cảm kích lớn lao vì ông vừa được Ngọc Trang cứu sống một mạng.
Sven Fluchter không ngờ người tên cá thể nhân bản số ba mươi chín này lại tấn công với ý đồ giết chết Sven Fluchter ngay tại chỗ.
Rõ ràng ông chẳng có một chút hiềm khích gì với cá thể nhân bản số ba mươi chín hay Souza Volterra.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói lý lẽ, hiểu rõ mọi chuyện, Sven Fluchter lạnh lùng nhìn vào cá thể nhân bản số ba mươi chín, ông xác định kẻ này chính là kẻ địch sinh tử mà ông cần phải diệt trừ nếu như muốn tiếp tục sinh tồn.
Ông còn rất nhiều mơ ước, hoài bão chưa hoàn thành, Tòa Thành Fluchter vừa mới đi vào nề nếp chưa lâu cần có một vị thủ lĩnh quản lý, trông nom.
Ông còn phải trở về cùng những người đồng đội từng vào sinh ra tử bên cạnh ông hơn cả trăm lần!
Rất nhiều lời hứa, rất nhiều thứ ông còn chưa làm xong!
“Không thể nào!” Cá thể nhân bản số ba mươi chín trừng mắt lên nhìn vào Ngọc Trang và Sven Fluchter, hắn ta hiểu rõ một kích toàn lực này đủ giết luôn cả người tiến hóa cấp bốn đỉnh phong, tại sao hai người kia lại có thể sống sót, ngay cả mặt đất dưới chân họ cũng không bị làm sao cả.
“Luồng sáng kia… một năng lực tiến hóa ư?” Cá thể nhân bản số ba mươi chín bình tĩnh quan sát luồng sáng màu vàng kim đang bao phủ quanh Ngọc Trang, Sven, hắn ta cho rằng đó là dị năng của Ngọc Trang bởi vì hắn ta biết dị năng của Sven Fluchter là gì.
Một người không thể có hai dị năng, ít nhất là những người bình thường không đạt được một điều kiện nhất ít thì không thể làm được việc đó.
“Không ngờ Sven Fluchter lại tìm thấy một đồng minh mạnh mẽ như vậy!” Cá thể nhân bản số ba mươi chín nhàn nhạt nói.
“Ngươi, hay nói đúng hơn là Souza Volterra chính là kẻ đã bày ra mưu kế này, các ngươi muốn gì từ bọn ta?” Sven Fluchter lạnh lùng nói.
“Tất nhiên là bọn ta muốn hoàn thành mục đích của Sự Khải Huyền!” Cá thể nhân bản số ba mươi chín chậm rãi lên tiếng với đôi mắt đang lập lòe, không biết trong đầu hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
“Nếu như các ngươi thức thời thì hãy tham gia cùng bọn ta, nếu không tất cả mọi nhân tố cản đường đều phải bị tiêu diệt!” Hắn ta tiếp tục nói, sát khí lạnh buốt hơn cả băng tuyết đang rơi.
“Sự Khải Huyền?” Ngọc Trang khẽ cất tiếng nói.
“Đó thật sự là thứ gì?”
Cá thể nhân bản số ba mươi chín liền cười to trong khi đáp lại Ngọc Trang:
“Sự Khải Huyền, nó vẫn đang tiếp diễn, nó vẫn đang tồn tại, bọn ta sẽ đưa nó đến kết quả sau cùng!” Cá thể nhân bản nói trong khi hai con ngươi của hắn toát ra một vẻ sùng kính vô bờ bến, giống như một tín niệm không thể bị lung lay.
“Nào, còn chờ gì nữa, ngay khi Sự Khải Huyền hoàn thành thì tất cả con người trên thế giới này sẽ không còn đau khổ, con người lại một lần nữa chiếm giữ Hành Tinh Gaia, thậm chí là hơn cả thế, ngao du Vũ Trụ, đi giữa các vì sao cũng không phải là không thể được!”
“Ngươi vừa định giết chết ta, bây giờ còn lại mời ta gia nhập với các ngươi ư?” Sven Fluchter trầm giọng nói.
“Đó là vì trước đó ngươi không khác một đống cặn bã vô dụng là bao!” Cá thể nhân bản số ba mươi chín lạnh nhạt trả lời.
Sven Fluchter nghe vậy, ông liền thể hiện bộ mặt giận dữ, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cá thể nhân bản số ba mươi chín, ông có một sự kiêu ngạo của thủ lĩnh, không thể bị người khác nhục mà bằng lời lẽ thấp hèn như vậy được.
“Sven, đừng tranh cãi với hắn nữa!” Ngọc Trang từ tốn nói ra.
“Nếu muốn biết thêm nhiều tin tức, hãy trực tiếp bắt giữ lấy hắn!”
“Vâng thưa ngài Giáo Chủ!” Sven Fluchter liền gật đầu đáp lại.
“Đó là câu trả lời của các ngươi?” Cá thể nhân bản lạnh lùng nói, hắn ta nhìn thấy Ngọc Trang, Sven Fluchter đang chuẩn bị tấn công hắn.
“Chắc chắn những thủ lĩnh khác cũng gặp phải sự tấn công của các ngươi, cho nên ta phải tiếp viện họ trong thời gian nhanh nhất!” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói, cô giương đôi mắt đẹp nhìn vào cá thể nhân bản số ba mươi chín, cô có thể cảm nhận ra toàn bộ thực lực của kẻ kỳ lạ này.
Sức mạnh cảnh giới nửa bước Ngũ Dương kỳ, sở hữu dị năng “Cuồng Phong” cho phép hắn ta điều khiển các cơn gió trở nên cuồng bạo, mạnh mẽ để tấn công kẻ địch, Ngọc Trang thu thập, phân tích và đưa ra đánh giá chính xác đó là nhờ vào đòn tấn công bất ngờ khi trước.
Thực lực chính xác nằm ở Ngũ Dương sơ kỳ, gần chạm đến Ngũ Dương trung kỳ!
Chẳng trách tại sao hắn ta lại buông lời sỉ nhục, không để Sven Fluchter vào mắt, thật sự thì sức mạnh của hắn đủ nghiền nát mười Sven Fluchter cùng một lúc.
Và thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi đầy ẩn ý, Ngọc Trang tìm thấy câu trả lời vì sao Sven Fluchter, một thủ lĩnh yếu nhất trong số sáu thủ lĩnh lại nhận được lời mời.
Bọn chúng coi trọng dị năng Cường Hóa Sức Mạnh của Sven Fluchter chứ không phải là chính ông ta.
“Chết đi!!” Cá thể nhân bản số ba mươi chín không đợi người khác tấn công, bằng kinh nghiệm sinh tử dày dặn, hắn ta phải chiếm thế thượng phong bằng cách tấn công trước, cũng như khi nãy hắn ta đã ra tay vào lúc Sven Fluchter vẫn còn chưa kịp vào thế chiến đấu.
Vù! Vù!!
Những cơn gió mạnh mẽ, không có hình, không có bóng, chúng ngưng tụ từ bầu trời, từ không gian trên mặt đất làm cho cả một khu vực rộng lớn lâm vào một cơn bão gió khủng khiếp, cơn lốc xoáy xuất hiện giữa cánh đồng cỏ dại thổi bay mọi thứ, nghiền nát hết sinh vật, thực vật gần đó.
Và rồi cơn lốc xoáy đang ngã thành màu đen đậm này bắt đầu di chuyển, cá thể nhân bản số ba mươi chín đang điều khiển nó, hình dạng từ từ thay đổi, nó biến thành một quả đấm bằng gió khổng lồ, một đấm vung xuống, đủ để hủy diệt hết thảy tu sĩ dưới Ngũ Dương kỳ, thậm chí là đánh bại luôn cả tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ!!
Đòn tấn công mạnh mẽ nhất mà cá thể nhân bản số ba mươi chín có thể sử dụng!
Hắn ta đã xuất tuyệt chiêu hòng đánh bại Ngọc Trang, Sven Fluchter!
“HAHAHA!!” Tiếng cười vang dội phát ra từ quả đấm bằng gió to hơn một trăm mét, không kiêng nể gì cả vì cá thể nhân bản số ba mươi chín còn chưa nhìn thấy Ngọc Trang, Sven hành động để phòng thủ!
Trong mắt của hắn, hai người đang đứng ở dưới đã buông xuôi, mặc cho số phận bị đánh thành tro bụi!
“Dị năng không tệ!” Ngọc Trang hơi nghiêng đầu lên cao quan sát nắm đấm gió khổng lồ, giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh vang lên, tuy nhỏ nhưng tựa hồ giọng nói này còn lấn át luôn cả cơn gió mạnh cuồng phong đang gầm thét không ngừng nghỉ, rơi thẳng vào tai của cá thể nhân bản số ba mươi chín.
“Thật mạnh!” Sven ngưng trọng nhìn vào đòn tấn công khủng khiếp đang giáng xuống từ trên cao, ông không lùi lại, không bỏ chạy, bởi vì ông nhìn thấy Ngọc Trang không tỏ vẻ e dè, sợ hãi, ông bỏ mặc tất cả và giao số phận cho Ngọc Trang.
Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình, Nguyễn Ngọc Trang!
Cùng lúc này, giữa nguy hiểm đang ập xuống, Ngọc Trang bắt đầu chuyển động!
Bằng một ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía trên cao, nhắm ngay nắm đấm cuồng phong của cá thể nhân bản số ba mươi chín, tiếng nói nhàn nhạt vang lên từ Ngọc Trang:
“Ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Xẹt!
Đồng thời, một vệt sáng bắn ra từ đầu ngón tay trắng ngà của Ngọc Trang, vệt sáng này lao đi vùn vụt xuyên qua không khí, nhưng nó lại không tạo ra tiếng xé gió chói tai hay có khí thế kinh người gì, chỉ là một vệt sáng giống như chiếc lá màu hoàng kim, vô hình, vô âm lướt qua mọi thứ cản đường.
Vù!
Cuối cùng, chiếc lá màu hoàng kim này xuyên thấu luôn cả nắm đấm cuồng phong mãnh liệt, một vệt sáng nhỏ bé đụng trúng vào lồng ngực của cá thể nhân bản số ba mươi chín.
“Cái gì?” Hắn ta trừng mắt thốt ra với gương mặt kinh ngạc, sửng sốt, hắn còn không nhìn thấy chiếc lá hoàng kim, chiếc lá đang găm vào phần ngực của hắn, và một luồng sức mạnh lớn lao tràn ngập ra toàn thân thể của cá thể nhân bản số ba mươi chín, sức mạnh này quá mạnh mẽ khiến cho mọi năng lượng tiến hóa của hắn đều bị ngừng trệ, không thể hoạt động được nữa.
Vù!!
Sau cùng, nắm đấm khủng bố đang chuẩn bị đấm mạnh xuống bên dưới bỗng nhiên tan rã, cá thể nhân bản số ba mươi chín ngã mạnh lên mặt đất trước nét mặt ngây người ra của Sven Fluchter.
“Quang Diệp, nó hiệu quả hơn mình tưởng tượng rất nhiều!” Ngọc Trang cười khẽ một tiếng.
Quang Diệp, một kỹ năng bắt nguồn từ Quang Kích, đòn pháp thuật tấn công cấp thấp của Quang Minh Thánh Điển, bất kỳ người nào cũng có thể sử dụng.
Ngọc Trang đã tìm hiểu sâu hơn về Quang Kích, tạo ra một pháp thuật bậc cao hơn khi bổ sung thêm nhiều huyền diệu, ảo diệu mà Ngọc Trang tìm hiểu vào lúc chiến đấu với Thiên Trúc Tiên Nữ - Liễu Tĩnh Kỳ, một cô gái đứng đầu Tử Vi Cửu Kiếm, sở hữu thể chất Thiên Trúc Đạo Thể, nắm giữ Thiên Trúc Đạo Kiếm.
Lúc đó, thể chất của Ngọc Trang còn chưa phải là Quang Minh Thần Thể nên chưa thể tìm hiểu huyền diệu từ Thiên Trúc Đạo Thể hay pháp thuật, kiểm kỹ do Liễu Tịnh Kỳ thể hiện.
Bây giờ, có được thể chất tuyệt vời, Ngọc Trang có thể làm được nhiều thứ, bao gồm tìm hiểu huyền diệu, đạo lý của thế chất, pháp thuật khác rồi tạo ra một thứ độc bản của riêng cô.
Sức mạnh của Thần Thể không bị giới hạn bởi một phạm vi dù là lớn hay hẹp nào!
Sức mạnh chỉ bị hạn chế bởi tư duy, khả năng của người nắm giữ Thần Thể mà thôi.
“Hắn ta còn chưa chết đâu, ông hãy bắt giữ hắn, sau đó chúng ta còn phải tiếp viện những người khác.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói.
“Vâng!” Sven Fluchter khom người trong khi nói, ông càng kính trọng, cung kính với Ngọc Trang hơn sau những gì cô vừa làm.
Đánh bại cá thể nhân bản số ba mươi chín, một kẻ có thể đánh ngang tay, thậm chí là hơn các thủ lĩnh của căn cứ lớn!
Quan trọng hơn hết, Ngọc Trang chỉ dùng một ngón tay duy nhất!
Đây chính là một sự khác biệt, chênh lệch quá lớn về thực lực!
Quang Diệp có thể nhắm vào điểm yếu, một đòn tấn công vừa nhanh vừa mạnh như kiếm khí, cá thể nhân bản số ba mươi chín bị đánh bại là một chuyện đương nhiên.
Sven Fluchter nhấc chân bước vội tới gần cá thể nhân bản số ba mươi chín, ông định dùng một tay vác cả người hắn ta lên rồi mang theo, nhưng không ngờ cá thể nhân bản số ba mươi chín này chống trả rất quyết liệt.
Giọng nói dữ tợn phát ra từ miệng của hắn ta: “Các ngươi đều sẽ chết hết, dám cản đường của Sự Khải Huyền, dám cản đường của Thần Linh…”
“Hắn chết rồi?” Sven Fluchter ngây người ra nhìn vào cơ thể vẫn còn nóng bỏng, cá thể nhân bản số ba mươi chín đã tự sát.
Ngọc Trang liếc mắt nhìn vào thi thể, cô bình tĩnh nói:
“Hắn vừa cắn một loại thuốc độc trong miệng, độc tố rất mạnh đã giết chết hắn!”
“Hắn ta tự sát?” Sven Fluchter không khỏi cảm thấy bất ngờ, cá thể nhân bản số ba mươi chín còn có một tương lai dài ở phía trước, bị bắt giữ không phải là đường cùng, nói không chừng hắn ta sẽ tìm thấy một cơ hội thay đổi cuộc đời thì sao?
Ấy thế mà, hắn tự sát chỉ vì bảo toàn bí mật của Souza Volterra!
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Sven Fluchter kiểm tra đồ đạc của thi thể một chút, ông thu lấy hết tinh thể tiến hóa, được vài viên cấp bốn mà thôi, không nhiều cũng không ít, và ông không muốn để chúng bị lãng phí ở vùng đất hoang dã.
Ngọc Trang quay người bước đi, tiếng nói khẽ vang lên:
“Phía bắc, hãy tiếp viện nhóm của Taha Juma!”
“Tôi cũng muốn giúp đỡ thủ lĩnh Taha trước tiên.” Sven Fluchter vui vẻ nói.
“Vậy thì hãy nhanh lên thôi!” Ngọc Trang khẽ nói.
Hai người bắt đầu di chuyển để lại một cái thi thể đang bốc cháy, chẳng lâu sau ngọn lửa liền thiêu rụi thi thể, họ bay trên bầu trời đi với tốc độ cực nhanh, khoảng cách hơn năm mươi km quá ngắn ngủi so với tu sĩ Tứ Dương kỳ như Sven Fluchter thì nói gì đến Ngọc Trang chứ?
Chừng bốn, năm phút sau, hai người không gặp trở ngại, bọn họ nhìn thấy nơi mà viên đạn pháo sáng được bắn lên.
Đây là một vùng đất bằng phẳng, cỏ dại mọc thành đống, nhưng bọn chúng đã bị phá hủy một cách nghiêm trọng, dấu vết của một trận chiến lớn rất thảm khốc.
“Taha Juma đụng độ kẻ địch ở đây!” Ngọc Trang nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, hình như bọn họ đã đánh về phía đó!” Sven Fluchter chỉ tay về phía đông, dấu vết chiến đấu kéo dài, còn có mấy giọt máu tươi còn mới nữa.
Điều này chứng tỏ ngay cả Taha Juma cũng khó khăn khi phải đối đầu với kẻ địch!
Ngọc Trang, Sven Fluchter nhanh chóng tiếp cận trận chiến của Taha Juma, một hồi sau, rốt cuộc họ đã nhìn thấy chính chủ.
Taha Juma – Bất Khả Chiến Bại – thủ lĩnh mạnh nhất trong số các thủ lĩnh tham dự kế hoạch của Souza Volterra, giờ phút này, cô ấy đang đối mặt với một con Venger Thức Tỉnh có đôi mắt màu bạc.
Ầm!!
Venger Thức Tỉnh có dị năng biến thân thể thành kim loại cứng rắn, cánh tay như một cây chùy to bản đập xuống, phá hủy mặt đất, đánh sập lớp băng tạo ra nhiều bụi mù nhưng không trúng vào Taha Juma, cô ấy đã tránh đi với tốc độ khá nhanh với các giác quan nhạy bén.
“Nó thật sự rất khó chơi!” Taha Juma híp mắt lại trông vào Venger Thức Tỉnh, cô sử dụng một loại võ thuật của dân tộc thiểu số trong quốc gia Bali, cô đặt một tay lên mặt đất, dáng người khom xuống, hai tay, hai chân đều là vũ khí mạnh nhất của cô.
Đặc biệt rằng lúc chiến đấu cô tỏa ra một khí chất đặc biệt, còn cao hơn cả một Đại Sư về võ thuật nữa!
Cô trông như chiến binh tinh nhuệ, thiết huyết bước ra từ trong những bộ phim viễn tưởng thời cổ.
Những người đồng hành với Taha Juma đang đứng xung quanh, họ đang dùng dị năng để hỗ trợ Taha Juma trong lúc Venger Thức Tỉnh không có dư lực để ý tới bọn họ.
Nếu không bọn họ chắc chắn đã bị xé thành mấy mảnh bởi con quái vật hung tợn này rồi.
Bằng một cây chùy tay to lớn, luồng khí thể màu đen bao phủ xung quanh cơ thể, Venger Thức Tỉnh lại công kích Taha Juma!
Ầm!!
Lần này, Taha Juma không tránh né nữa, cô dùng một nắm đấm vung mạnh lên, trực tiếp va chạm vào cây chùy tay màu đen của Venger Thức Tỉnh, sức mạnh từ hai bên đối đầu với nhau rồi tạo ra một luồng sóng xung kích thổi bật cả một lớp đất dày.
Bành!!
“GRAAA!!” Venger Thức Tỉnh kêu gào trong sự đau đớn, nó vừa bị đánh trúng vùng bụng với một chân của Taha Juma, nó không thể bắt kịp chuyển động của cô ấy, nhưng nó cũng thể hiện sự vượt trội của bản thân trong việc chiến đấu với Taha Juma trong một khoảng thời gian dài mà chưa thất bại.
Dù đối kháng trực diện trong hàng chục, hàng trăm lần nhưng Taha Juma vẫn không mệt mỏi, ngoài ra, cơ thể của cô còn chẳng bị một vết thương ngoài da vì khả năng hồi phục cấp tốc, vừa chảy ra vài giọt máu thì vết thương đã khép lại như cũ, mọi thứ vẫn ở trạng thái đỉnh cao nhất.
“Thực lực của Taha năm ở Ngũ Dương trung kỳ, còn cảnh giới của cô ta thì là nửa bước Ngũ Dương kỳ!” Ngọc Trang bình tĩnh đánh giá.
“Tại sao lại như vậy? Tôi không nhìn thấy dị năng của Taha Juma!” Sven Fluchter kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Taha Juma hoàn toàn dùng võ thuật đánh nhau, chuyển động không có dư thừa, động tác nhịp nhàng đầy sức cuốn hút, một quyền, một cước đánh cho Venger Thức Tỉnh bại lui.
“Dị năng của cô ấy khiến cho cơ thể trở nên mạnh mẽ cứng cáp hơn theo một cách khác với ông.” Ngọc Trang nhẹ giọng giải thích.
“Đó là năng lực gì?” Sven Fluchter không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
“Tôi không biết!” Ngọc Trang lắc đầu nhẹ trong khi nói.
“Nó thật sự là một con quái vật ư?” Taha Juma nhíu mày nhìn vào Venger Thức Tỉnh, quái vật thì không thể di chuyển giống như sinh vật đứng trước mắt cô được.
Có một sự khác lạ khiến Taha Juma cảm thấy nghi ngờ.
“Ồ, tiếp viện đến rồi!” Taha Juma phát hiện Ngọc Trang, Sven Fluchter đang đứng quan sát cách đây không xa.
“Này, Sven, còn có cô gái trẻ kia nữa, hãy cùng nhau đánh bại con quái vật mắt bạc này rồi tiếp viện những người khác, có vẻ như chúng ta đã phán đoán sai lầm, có khá nhiều Venger mắt bạc đang hoạt động ở vùng đồng bằng này!”
“Đúng là chúng ta phải hợp tác, nhưng nó không phải là quái vật!” Ngọc Trang mỉm cười nói, đôi mắt đẹp đẽ quan sát Venger Thức Tỉnh, cô nhìn thấy bản thân thực sự của con quái vật này.
“Cô đang nói cái gì thế? Nó chính là quái vật mà?” Taha Juma nghi ngờ hỏi lại.
“GRAA!” Venger Thức Tỉnh mở miệng rít gào, đôi mắt hung dữ nhìn vào Ngọc Trang, nó ẩn dấu một thần thái nghi hoặc rất sâu trong đáy mắt.
“Ngươi còn định giả vờ đến bao giờ nữa?” Ngọc Trang lạnh nhạt nói, cô không trả lời lại Taha Juma.
“Kẻ hầu cận của Souza Volterra, ta nghĩ ngươi nên biến trở về nguyên hình thì hơn!”
“Cái gì cơ?!” Taha Juma lạnh lùng nhìn vào Venger Thức Tỉnh, lời nói từ Ngọc Trang càng xác thật suy đoán của cô rằng quái vật kia không phải là quái vật, nó là một con người!
“GRAA!” Venger Thức Tỉnh bùng nổ, khí thể màu đen đậm đặc bốc lên cao khiến nó càng đáng sợ.
Đáng tiếc, Ngọc Trang lại chẳng quan tâm luồng khí thể màu đen đó cho lắm, cô chỉ đưa một ngón tay bình tĩnh chỉ vào Venger Thức Tỉnh:
“Hiện nguyên hình đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.