Chương trước
Chương sau
Một ngày để lại muôn vàn điều đau thương cho tất cả mọi người, bạn bè không bao giờ có thể gặp nhau nữa, người thân cách biệt bởi hai thế giới sống và chết, những người vẫn còn đang ngây ngốc vì tận tay giết chết chính người thân đã hóa thành Venger…
Quá nhiều, không thể nào kể hết, đau thương cứ theo lấy mọi người xuyên suốt cả một đêm dài.
Ngọn lửa cháy cao lên, thiêu đốt rất nhiều kỷ niệm, giải phóng cho những linh hồn vẫn còn đang lưu luyến với thế giới này, một ngọn lửa chia xa, một ngọn lửa của sự vĩnh biệt và hy vọng.
Những người còn sống vẫn phải sống tiếp, phần lớn mọi người chọn cách ở lại Thập Linh Hỏa thành, một số người độc hành thì lặng lẽ rời đi, không ai biết họ đi đâu và có thể gặp lại họ nữa không, giống như các bóng ma vất vưởng, mặc dù họ đang sống như trái tim đã trở nên lạnh lẽo, sự cô độc đang ăn mòn mọi thứ của họ, …
Có lẽ, một ngày nào đó, một số sẽ trở về vì tìm được mục tiêu để sống tiếp, một số vĩnh viễn biến mất, không để lại một chút bóng dáng gì của mình trên thế giới tàn khốc này. 
“Mặc Hàn, mọi chuyện đã làm xong chưa?” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi Mặc Hàn đang đứng ở trước mặt hắn.
Bây giờ là buổi sáng của ngày hôm sau, một đêm qua, Thanh Vũ không thể chợp mắt được một phút giây nào bởi vì hắn vẫn nhớ như in từng khuôn mặt trước khi chết của những người chiến binh dũng cảm ấy.
Bọn họ để lại cho Thanh Vũ một ấn tượng mà hắn có dùng cả cuộc đời dài dằng dặc này cũng không thể quên được.
Đôi khi, một chút cảm xúc trong nhất thời lại là thứ kéo dài cho đến vĩnh hằng, một ấn tượng không thể phai nhòa về những chiến binh chiến đấu vì lý tưởng, chiến đấu vì họ cần bảo vệ một thứ quý giá nhất trong cuộc đời của họ.
Mặc Hàn hơi khom người rồi đáp lại Thanh Vũ:
“Thưa Giáo Hoàng, Quân Đoàn Gaia phối hợp với nhiều bộ phận, lại còn thuê rất nhiều người dân nên việc mở rộng Thập Linh Hỏa thành đã hoàn thành vào nửa tiếng trước đó, bây giờ thì Thập Linh Hỏa thành có thể chứa đựng hơn hai trăm ngàn người.” 
“Rất tốt!” Thanh Vũ nhẹ nhàng khen ngợi một tiếng rồi hỏi tiếp.
“Công Chúa Fiona thế nào rồi?”
“Công Chúa Fiona đang rất được người dân kính trọng, bây giờ cô ấy đã tìm thấy một ít người trung thành với Hoàng Tộc và tay vào công việc quản lý người dân của Thập Linh Hỏa thành và tôi cũng đã cho những thành viên của Giáo Đình hỗ trợ Công Chúa Fiona.”
Công Chúa Fiona đang là một người nổi tiếng nhất tại Thập Linh Hỏa thành, một dòng dõi Hoàng Tộc nên được người dân chấp nhận một cách dễ dàng, bây giờ Công Chúa Fiona chỉ thiếu nhân lực và tài nguyên để xây dựng lại bộ máy quản lý quốc gia Niyensa.
Đây chỉ là một hình thức ban đầu, sau này khi đánh đuổi toàn bộ quái vật, Venger khỏi Niyensa thì bộ máy đó sẽ quản lý toàn bộ Niyensa, trở thành cơ cấu quyền lực chính thức do Công Chúa Fiona lãnh đạo.
Thời buổi loạn lạc, nên để một người có trái tim nhân hậu như Công Chúa Fiona đứng ra trấn an và giải quyết những việc liên quan đến người dân, Giáo Đình không tiện nhúng tay vào.
“Thiệt thòi cho ông rồi.” Thanh Vũ khẽ nói một tiếng.
“Không sao, tôi tin tưởng quyết định của Giáo Hoàng là đúng đắn, nó sẽ mang đến nhiều lợi ích cho Giáo Đình, với lại, tôi nhận thấy bản thân không đủ thời gian dành cho công việc ở Thập Linh Hỏa thành, Công Chúa Fiona là người thích hợp nhất ở hiện tại.” Mặc Hàn bình tĩnh nói ra.
Ông là Hồng Y Giáo Chủ đang quản lý Thập Linh Hỏa thành, điều đó có nghĩa là ông cũng nắm giữ quyền hành đối với những người dân đang sống tại đây, nếu như không có Công Chúa Fiona, quyền lực của Mặc Hàn là cao nhất ngoại trừ Thanh Vũ.
Còn bây giờ, những quyền lực thi hành pháp, quản lý mọi việc liên quan đến người dân đều rơi vào tay Fiona, Mặc Hàn không còn quyền hành làm những điều đó nữa.
Mặc Hàn chỉ còn là một người truyền bá tín ngưỡng của Quang Minh Giáo Đình trên lãnh thổ của quốc gia Niyensa mà thôi, nếu như nhúng tay vào chuyện của quốc gia thì mối quan hệ giữa Giáo Đình và Công Chúa Fiona sẽ trở nên căng thẳng, không phù hợp với lợi ích.
“Đã thống kê ra số người hi sinh chưa?” Thanh Vũ thở dài một tiếng rồi hỏi.
Mặc Hàn nhẹ nhàng gật đầu nói ra:
“Quang Minh Giáo Đình và hơn sáu mươi ngàn người dân chiến đấu với Venger, tiêu diệt toàn bộ Venger và thu lấy rất nhiều tinh thể tiến hóa, tinh thể biến dị, chúng tôi đã giải quyết nhiều mâu thuẫn một cách tốt đẹp nhất để tránh cho Thập Linh Hỏa thành trở nên rối loạn, theo như nhiều nguồn tin tổng hợp, có hơn tám ngàn người hi sinh trong trận chiến bao gồm ba trăm bảy mươi sáu thành viên của Quân Đoàn Gaia, hai trăm ba mươi mốt thành viên Thánh Kỵ Sĩ Đoàn và hai trăm sáu mươi bốn thành viên của Công Hội Mạo Hiểm Giả cùng với hơn hai trăm Mạo Hiểm Giả Đồng Đoàn V.”
“Số người hi sinh phần lớn là người từng ở trong quân đội của Martin Oliver.” Mặc Hàn bổ sung thêm một câu.
Thanh Vũ nghe xong báo cáo từ Mặc Hàn, hắn trầm mặc trong một ít phút rồi lên tiếng hỏi, giọng nói khàn khàn:
“Đã an táng tốt cho những người đó chưa?”
“Thưa Giáo Hoàng, Giáo Đình đã trích ra rất nhiều tài lực để giúp đỡ an táng những người hi sinh, còn xây dựng mở rộng ra thêm nơi Điện Thờ Anh Linh, mang tất cả hài cốt vào trong để cho thế hệ mai sau thờ cúng.” Mặc Hàn khẽ nói.
Điện Thờ Anh Linh là một nơi đặt hài cốt của những người chết vì cống hiến, chết vì nhân lý, chết vì nhân nghĩa và chết vì những người khác, họ rất đáng được kính trọng bởi tất cả những người còn sống, và là tấm gương cho thế hệ mai sau noi theo, ghi nhớ công lao của bọn họ.
Có hai nơi Điện Thờ Anh Linh, một thuộc về Quang Minh Giáo Đình, đặt tất cả hài cốt của những thành viên Giáo Đình đã hi sinh, và một nơi dành cho những người dân bình thường, các Tín Đồ, Tín Sứ không gia nhập Giáo Đình.
“Đã trợ giúp những người dân của bọn họ chưa?” Thanh Vũ khàn giọng hỏi tiếp.
“Thưa Giáo Hoàng, Giáo Đình đã trích ra một phần tinh thể tiến hóa để tặng cho người thân của những người đã khuất, giúp đỡ bọn họ tìm kiếm được một kế sinh nhai.” Mặc Hàn tiếp tục đáp lại, giọng nói bình tĩnh.
Một đêm, Mặc Hàn đã làm rất nhiều việc chứng tỏ năng lực ông tuyệt vời đến cỡ nào, giải quyết ổn thỏa những việc đó giúp cho Quang Minh Giáo Đình trở thành một tổ chức mà mọi người kính trọng.
“Những người bị thương đã được chăm sóc chưa?” Thanh Vũ tiếp tục hỏi.
“Thưa Giáo Hoàng, Viện Trưởng Mira huy động rất nhiều nguồn lực của Luyện Đan Đường, Linh Dược Đường và thu nhận thêm những người từng làm về y tế, cho nên Bệnh Viện Trung Tâm đã và đang cứu chữa cho những người bị thương một cách tốt nhất, nhưng số người bị thương quá nhiều, trong đó không thiếu người bị mất một phần cơ thể, theo Viện Trưởng Mira dự tính, khoảng chừng hai tuần sau thì tất cả mọi được chữa trị khỏi hoàn toàn.” Mặc Hàn nhẹ giọng đáp.
“Trận chiến này, nó lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ.” Thanh Vũ khẽ nói trong khi nhắm chặt đôi mắt.
“Không ngờ ngay cả sau khi chết, Martin Oliver lại gửi cho chúng ta nhiều mất mát như vậy.”
“Cũng do ta không đủ mạnh mẽ, nếu không, đã chẳng có nhiều người hi sinh đến thế.” Nói đến đây, hai tay Thanh Vũ xiết chặt.
Dẫu cho biết rằng luôn luôn có những sự hi sinh trong chiến tranh nhưng khi đối mặt với sự thật, Thanh Vũ vẫn không cam lòng một chút nào.
Gần một phần mười thành viên nhiệt huyết đã anh dũng hi sinh, họ luôn dẫn đầu trong mọi cuộc chiến, họ luôn luôn chiến đấu mà không biết mệt mỏi, thậm chí Thanh Vũ còn chưa từng nhớ tên những người đó.
“Giáo Hoàng đứng nói vậy, sức người có hạn, dù ngài có bảo vệ tất cả bọn họ qua lần này nhưng cũng không thể bảo vệ họ một đời.” Mặc Hàn nhẹ nhàng nói ra.
“Không phải ngài đã từng nói sao? Con người không hề yếu đuối, ít nhất, họ đã chết vời một nụ cười mãn nguyện, dù cho tiếc nuối, dù cho đau thương, nhưng sự hi sinh của họ rất ý nghĩa.”
“Hãy đi bắt đầu buổi lễ, chúng ta cần cho mọi người thấy rõ Quang Minh Giáo Đình tuyệt đối không giành lấy một chút quyền lực gì từ Hoàng Tộc!” Thanh Vũ mở mắt ra rồi nói trong khi khoát tay.
“Vâng!” Mặc Hàn hơi cúi người rồi rời khỏi.
Buổi lễ này là để thể hiện sự tôn trọng của Quang Minh Giáo Đình dành cho Công Chúa Fiona, xem cô ấy chính là lãnh tụ của những người dân của quốc gia Niyensa, còn Công Chúa Fiona sẽ tuyên bố hợp tác với Quang Minh Giáo Đình để đánh đuổi lũ cướp, quái vật và Venger, trả lại sự yên bình cho Niyensa.
Tiếp nhận thêm gần một trăm ngàn người, số người của Thập Linh Hỏa thành tăng lên gần một trăm năm mươi ngàn, thế là lượng công việc của mọi người lại tăng lên gấp mấy lần, các Đường Chủ, hay Lilith, Thanok, các Thánh Sứ đều đang phụ giúp Giáo Đình ổn định đại cuộc như giữ gìn trị an, răn đe người có ý đồ xấu.
Một số thì giúp Công Chúa Fiona về nhiều việc như chiêu mộ thêm một ít người thành lập một Quân Đoàn Niyensa do Công Chúa Fiona hoàn toàn lãnh đạo, từ từ Quân Đoàn Niyensa sẽ thay thế Quân Đoàn Gaia bảo vệ Thập Linh Hỏa thành hay phối hợp viễn chinh với nhau.
Quân Đoàn Gaia được lập ra với ước mong cứu giúp những người đang sống tại Hành Tinh Gaia, không thể cứ chỉ đưa mắt nhìn vào một quốc gia được.
Họ cần phải bay cao hơn nữa để chạm tới những ước muốn trên bầu trời, chạm tới các vì sao đang tỏa sáng, bọn họ phải chứng minh cho con người thấy rõ, con người không thể bị đánh bại chỉ vì các Venger hay quái vật tiến hóa.
Thanh Vũ ngồi một lúc lâu, hắn ăn vội một viên đan dược để tinh thần minh mẫn hơn, hắn cũng bị thương rất nghiêm trọng, Thánh Giả Chi Bi, nắm giữ toàn bộ nỗi “sợ hãi” của tất cả sinh linh trong một vùng không gian nhất định, một Thần Thông do Thanh Vũ sáng tạo vì hắn đã phong ấn “sợ hãi” của bản thân hắn.
Thanh Vũ có thể nhìn thấy năng lượng của cảm xúc, hắn đang học cách sử dụng chúng.
Một Thánh Giả Chi Bi chỉ là bước khởi đầu nhưng quá gian nan, nó khiến Thanh Vũ gần như vô dụng sau khi sử dụng.
Một Thần Thông quyết định có thể xóa bỏ luôn cả hàng ngàn người bao gồm cả rất nhiều người tiến hóa cấp bốn và cấp năm như Martin Oliver.
Thanh Vũ chậm rãi đứng lên rồi rảo bước ra khỏi khu vực trung tâm Thập Linh Hỏa thành, mọi thứ vẫn y vậy, Thanh Vũ đi dạo và không một ai nhận ra hắn bởi vì hắn đang vận dụng linh lực để che dấu sự tồn tại của bản thân, cho dù người tiến hóa cấp bốn không tập trung cao độ thì cũng lướt qua Thanh Vũ mà không hề biết hắn là ai.
Tuyết vẫn đang rơi, bầu không khí tiêu điều, trầm lắng, không gian dường như trở nên rất yên tĩnh hơn ngày thường, rất ít người mở sạp hàng bày bán, rất ít người đi dạo trên con đường, một số thì hơi cúi đầu trong khi bước đi, lâu lâu Thanh Vũ lại nghe thấy những tiếng khóc thút thít, bi thương không lời nào diễn tả hết.
Con đường lớn vắng lặng, một cơn gió lạnh giá thổi lướt ngang Thanh Vũ, tất cả như thể các âm sắc đơn điệu trong một bản hòa tấu khiến linh hồn con người rơi lệ.
Hôm nay, Thập Linh Hỏa thành đã vĩnh viễn mất đi nhiều bóng người quen thuộc.
“Giáo Hoàng?!” Một người khẽ kêu lên, hắn chính là Ngạc Thiên Quang, hắn đang đứng trước một cái sạp hàng lớn đang bày bán nhiều loại cá khổng lồ cấp ba, cấp bốn.
Thanh Vũ khẽ liếc nhìn Ngạc Thiên Quang một cái, hắn còn nhìn thấy một tấm bảng bằng gỗ ghi là “Hôm nay giảm giá năm mươi phần trăm!”
Dù vậy, rất ít người tới hỏi mua hàng hóa của Ngạc Thiên Quang, một ngày thất thu lớn.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Thanh Vũ bỗng nhiên hỏi một câu vô cớ.
Ngạc Thiên Quang trầm mặc khi nghe câu hỏi của Thanh Vũ, ngày hôm qua, hắn nhìn thấy rất nhiều con người tự đâm đầu vào cái chết, hắn không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng là có một số người chỉ đạt cấp hai, cấp ba, lại dám tấn công cả một bầy Venger lớn mạnh, bọn họ không sợ chết ư?
Ngạc Thiên Quang lại còn nhìn thấy dù cho hai em Lion, Lecti đã trở thành Venger Thức Tỉnh lạnh lùng, không cảm xúc nhưng một sức mạnh thần kỳ nào đó đã liên kết trái tim họ lại với nhau trước khi chết.
Quá nhiều thứ khó hiểu đối với một con quái vật vừa mới mở ra trí tuệ như Ngạc Thiên Quang.
“Tôi không biết!” Ngạc Thiên Quang khẽ lắc đầu đáp.
“Ngươi, có rung động không?” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không biết nữa.” Ngạc Thiên Quang lại đáp.
“Nếu như một ngày, ngươi rơi vào tình cảnh giống như họ, ngươi có chiến đấu tới chết hay không?”
“Tôi… không biết!” Ngạc Thiên Quang lắc đầu.
“Vậy à… ngươi đang bối rối, bởi vì trái tim ngươi đã thay đổi rất nhiều.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Ngươi đừng tưởng rằng có trí tuệ giống con người thí có thể trở nên giống con người…”
“Hàng triệu năm qua, thứ làm nên một con người đúng nghĩa chính là cảm xúc của bọn họ.”
“Hãy tự tìm ra câu trả lời đi, ngươi không phải là quái vật nữa, hãy tự tìm ý nghĩa của cuộc đời và chiến đấu vì điều đó.” Thanh Vũ để lại một lời nói rồi bước đi, bóng lưng bắn bị hoa tuyết phủ kín trong tầm mắt của Ngạc Thiên Quang cho đến khi Thanh Vũ biết mất.
“Ý nghĩa của cuộc đời?” Ngạc Thiên Quang đứng yên ở một chỗ, đôi mắt mơ màng.
“Tại sao, trái tim mình lại xúc động chứ?” 
“Chẳng phải họ chỉ là những sinh vật khác với đồ ăn một chút thôi sao?”
“Rốt cuộc, con người là chủng tộc như thế nào?!”
“Còn mình, là thứ gì?”
Ngay cả một quái vật có trí khôn như Ngạc Thiên Quang cũng bắt đầu thẫn thờ, suy nghĩ về sự ý nghĩa của sự tồn tại của bản thân hắn.
Vô số hình ảnh nhẹ nhàng lướt qua tâm trí Ngạc Thiên Quang, hắn nhìn thấy một người khách quen đã lớn tuổi hay ghé ngang sạp hàng của hắn rồi mua một trăm gram thịt.
“Ông chủ, ông có thể giảm một chút không?”
“Ông chủ, tôi chỉ còn bấy nhiêu mà thôi.”
“Ông chủ, ngày lại tôi lại ghé ngang nhé, cảm ơn ông vì đã cho tôi nợ.”
Đó là một bà lão tuổi tầm bảy mươi, một người tiến hóa cấp bốn, số nợ kia không đáng là bao, thế nhưng bà lão luôn luôn nhớ kỹ rồi trả cho Ngạc Thiên Quang đúng từng viên Linh Thạch một.
Vào ngày hôm qua, bà lão đã không còn nữa, Ngạc Thiên Quang đã tận mắt nhìn thấy bà lão bị một bầy Venger giết chết, bà ấy đã chiến đấu vì Quang Minh Giáo Đình mà không hề ngần ngại.
Hôm nay, bà lão không thể trả lại cho Ngạc Thiên Quang số nợ lên đến hai ngàn năm trăm Linh Thạch hạ phẩm.
Một cảm giác trống vắng bao phủ nội tâm Ngạc Thiên Quang.
“Không biết đứa cháu của bà ta thế nào rồi?”
“Hay là mình nên ghé thăm một chút nhỉ?”
Một ít suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Ngạc Thiên Quang, một con quái vật bắt đầu biết quan tâm con người.
Thanh Vũ bước đi trên nhiều nẻo đường, lòng hắn không suy nghĩ gì quá nhiều bởi vì khung cảnh xung quanh đã nói hộ lòng của hắn, hắn nhìn thấy rất nhiều đóa hoa màu trắng tinh khôi đang ở trước nhiều ngôi nhà, các đóa hoa kia rất xinh đẹp nhưng lại là thứ thể hiện sự tiếc thương của mọi người.
Hàng chục ngàn đóa hoa Cẩm Chướng trắng đang nở rộ trải đường, một loài hoa thể hiện sự tưởng nhớ về những người đã khuất, nó còn mang thêm một ý nghĩa về sự thanh cao của các Anh Linh đó.
Sau một hồi đi dạo, Thanh Vũ nhìn thấy rất nhiều người quen đang tất bật làm việc, mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí kích thích vị giác, bao tử của con người.
Hơn bốn mươi đầu bếp đang nấu nướng ở một khu đất rộng, bọn họ đang nấu ăn cho những người khác và phân phát thức ăn hoàn toàn miễn phí.
Thanh Vũ còn nhìn thấy Ngọc Trang, Lilith, Linda, Tina, Không Thiên Hà, Selina, Celena, Naela, Kai, … và rất nhiều người đang làm công việc trao thức ăn nóng hổi.
Có thực mới vực được đạo!
Đây là một câu nói của người xưa, các đầu bếp đang làm việc cho Quang Minh Giáo Đình đã làm rất tốt.
“Anh Thanh Vũ?!” Ngọc Trang nghi ngờ kêu lên một tiếng.
“Anh đã biết là không thể qua mắt được em mà.” Thanh Vũ cười khổ, vì Ngọc Trang truyền âm cho nên những người đang đứng gần đó không nghe thấy.
“Để anh phụ giúp mọi người một tay.” Thế là Thanh Vũ tham gia vào nhiệm vụ trao tặng thức ăn cho những người khác.
“Như vậy có được không? Anh là Giáo Hoàng đó?” Lilith đột nhiên truyền âm.
“Được hết, Giáo Hoàng thì sao chứ?” Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng.
“Giáo Hoàng đang là một thần tượng của toàn thể mọi người ở đây, nếu họ mà biết họ vừa nhận thức ăn từ tận tay của Giáo Hoàng thì họ sẽ hạnh phúc tới ngất đấy.” Lilith cười khẽ một tiếng.
“Vậy thì càng không để họ biết Giáo Hoàng đang ở đây.” Thanh Vũ nghiêm mặt.
“À? Những bông hoa đó là của những người dân ư? Tại sao họ lại đặt ở trước nhà thế?” Thanh Vũ nghi hoặc.
Ngọc Trang than nhẹ: “Họ đang tưởng nhớ, tiếc thương cho những thành viên của Quân Đoàn Gaia đã hi sinh.”
“Rất nhiều người đang sinh sống ở Thập Linh Hỏa thành, họ đã từng được các thành viên Quân Đoàn Gaia cứu giúp, những bông hoa Cẩm Chướng trắng đó đại diện cho sự đau khổ của bọn họ và cầu phúc cho những người đã khuất.” Lilith nhẹ nhàng nói tiếp.
“Thì ra là vậy.” Thanh Vũ khẽ gật đầu, tiếp tục làm việc.
Mọi người đang xếp hàng nhận thức ăn, trong đó không thiếu người không thể tự tìm thức ăn nên công việc này kéo dài khá lâu, một số người trong đó còn xung phong muốn phụ giúp các đầu bếp, đến đây, Thanh Vũ mới cảm thấy bầu không khí đã hòa hoãn lại một chút, có tiếng cười đùa hồn nhiên của các đứa trẻ nhỏ làm cho thế giới này sáng rực rỡ hẳn lên.
Cũng may các đầu bếp đều có người học việc giúp đỡ nên số lượng người nấu nướng lên tới mấy trăm, lại còn là tu sĩ nên có thể nấu cùng một lúc ba, bốn nồi thức ăn nóng ngon lành nên có thể lo liệu cho nhiều người no bụng.
Với lại, Giáo Đình cũng không thiếu thức ăn, nếu cần thì có thể mua ở Cửa Hàng Hệ Thống, việc làm của các đầu bếp đang lan tỏa tình yêu thương giữa con người với con người, làm cho người khác cảm động, góp phần tạo nên một Thập Linh Hỏa thành tươi sáng hơn.
Thanh Vũ còn biết Ngọc Trang đã tự mình đi bắt rất nhiều quái vật cấp hai, cấp ba, cấp bốn về cho các đầu bếp làm nguyên liệu chế biến, việc đó làm Ngọc Trang mất cả một buổi tối dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.