Nghe Lilith nói xong, Thanh Vũ, Richard, Amoty, Nolan đều biến sắc, vẻ mặt trầm trọng hơn hẳn. Ba ngàn Siêu Bom Mini là một con số rất lớn, mỗi một quả hủy diệt một diện tích chừng mấy chục mét, nếu ba ngàn Siêu Bon Mini cùng nổ tung thì chắc chắn cả tòa thành trì này sẽ bị hủy hoại. Một phần hai người dân chắc chắn không thể sống sót, và những người còn sống thì cũng bị thương nặng, mất đi khả năng chiến đấu, cần một khoảng thời gian cực dài để hồi phục vết thương như cũ. “Chuyện này là thật sự?” Amoty lẩm bẩm với vẻ mặt bần thần. “Chính xác tuyệt đối!” Lilith thản nhiên trả lời Amoty. “Vậy thì nguy to rồi!” Nolan hốt hoảng nói. “Martin Oliver đang nắm giữ mạng sống của một phần hai con người ở đây sao?” Richard ngưng trọng nói. “Không phải là vậy, chỉ kích nổ được Siêu Bom Mini loại này trong khoảng cách mười km, điều đó có nghĩa là Martin Oliver muốn dùng số Siêu Bom Mini để uy hiếp Quang Minh Giáo Đình hay một một ít chuyện xấu xa gì đó.” Lilith bình tĩnh cất tiếng nói ra. “Thật tốt quá!” Nolan, Amoty thở phào ra một hơi, áp lực ở trong lòng tiêu tan hơn phân nửa. Richard, Thanh Vũ cau mày, vẻ mặt trầm tư, bọn họ không biết một mối nguy hiểm lại xuất hiện tại Thập Linh Hỏa thành theo một cách này, nếu như Lilith không phát hiện ra hành động của Thiếu Tá Lion thì Giáo Đình sẽ phải chịu nhiều đau khổ trước Martin Oliver. Sau giây lát, Thanh Vũ điềm tĩnh lên tiếng hỏi Lilith: “Cô có đề nghị gì không?” “Tất nhiên là gỡ hết Siêu Bom Mini lạc hậu này ra khỏi Thập Linh Hỏa thành.’ Lilith cười khẽ. “Theo như cô nói, có đến hơn ba ngàn quả bom bé nhỏ nằm khắp mọi nơi, chúng ta không thể để một quả bom nào phát nổ cho nên phải gỡ hết chúng trước khi Martin Oliver tiến công, việc này có vẻ rất khó khăn.” Thanh Vũ nhíu mày nói. “Giáo Hoàng nói rất đúng, Siêu Bom Mini là một vật phẩm bình thường, không có dao động linh lực nên thần thức chẳng thể nhìn thấy nó, chúng ta cần dùng rất nhiều nhân lực cho việc gỡ bom.” Richard bình tĩnh nói ra. Siêu Bom Mini theo lời kể của Lilith thì nhỏ chừng gần bằng một quả trứng gà, còn Thập Linh Hỏa thành thì quá rộng lớn, biết đi đâu để tìm kiếm chứ? Thời gian đang rút ngắn lại, nếu như làm không tốt thì Martin Oliver có thể lợi dụng Siêu Bom Mini tạo ra nhiều phiền phức cho Quang Minh Giáo Đình. “Tôi nghĩ chúng ta nên bắt tên Thiếu Tá Lion đó dẫn chúng ta đi tìm Siêu Bom Mini.” Amoty lên tiếng đề nghị. “Một ý nghĩ rất tốt, nhưng Lion đã bị thương nặng, không thể tỉnh lại, và cũng không có điều gì chắc chắn rằng Lion sẽ phối hợp với chúng ta để gỡ bỏ Siêu Bom Mini cả.” Linda thong dong lên tiếng. “Vấn đề gỡ bom tôi không giúp được bao nhiêu, tôi chỉ biết phân biệt các loại Siêu Bom Mini và chắc chắn loại bom đang được gài ở đây là loại lạc hậu nhất.” Lilith nói khẽ. Thiếu Tá Lion đặt bom ở những vị trí khác nhau, không tuân theo một sự chỉ dẫn được định sẵn nên dù cho Lilith dùng dị năng để bắt hắn ta khai báo thì cũng vô ít, nhận thức của Lion không cho Lilith một câu trả lời đúng đắn về vị trí của Siêu Bom Mini vì sợ rằng ngay chính hắn còn không nhớ rõ bản thân đã đặt chúng tại đây. Có hơn ba ngàn quả bom nên Lion tùy tiện đặt ở trong Thập Linh Hỏa thành, với lại Lion đã gần chết vì bị thương bởi Ngạc Thiên Quang hay lần sử dụng dị năng của Lilith, tâm trí của hắn đã rối loạn, nếu cưỡng ép thực hiện một lần nữa thì hắn ta sẽ “lên đường”. “Mọi người hãy bình tĩnh, đừng để kẻ địch còn chưa đứng ở trước mặt chúng ta mà chúng ta đã bắt đầu rối loạn.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng. “Ta đã nhắn tin cho toàn bộ thành viên cấp cao để họ đưa ra một phương án giải quyết Siêu Bom Mini.” “Nhiều người nhiều sức, ta nghĩ sớm thôi, việc này sẽ không còn là một vấn đề nữa.” Lời nhắn do Thanh Vụ đích thân phát cho những thành viên khác bắt đầu tạo ra những kết quả tốt. Một ít người không biết Siêu Bom Mini nên đành phải lắc đầu, không tìm thấy cách giải quyết. Một số Đường Chủ như Nguyễn Thanh, Vũ Hy thì miệt mài suy nghĩ. Thanh Vũ không gửi tin nhắn cho những người khác ngoài các Đường Chủ vì việc này rất lớn, một khi tin tức truyền ra bên ngoài, chắc chắn toàn bộ Thập Linh Hỏa thành sẽ mất đi sự yên bình vốn có vì chẳng người dân nào muốn sinh sống trên một đống bom mìn cả. Richard hiểu điều đó nên ông không đề nghị cử các thành viên của Quân Đoàn Gaia giải quyết Siêu Bom Mini, một phần vì mất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm từng quả bom một, một phần nữa vì nhiều người nhiều miệng, không giữ tin tức này được lâu. Rất nhanh, khoảng chừng năm phút sau, Thanh Vũ nhận được một tin nhắn. “Giáo Hoàng, anh đang tìm một người có thể gỡ Siêu Bom Mini ra khỏi Thập Linh Hỏa thành phải không?” Mira cười nói, cô đang ngồi làm việc với đống giấy tờ từ Khoa Học Viện, việc thành lập một tổ chức khoa học lớn rất rắc rối, phức tạp, cần giải quyết từng phần một. Bỗng nhiên Mira nhận tin nhắn từ Thanh Vũ nói về vụ Siêu Bom Mini, cô liền suy nghĩ một hồi lâu rồi nhắn tin lại cho Thanh Vũ. “Đúng vậy, Mira, cô có thể gỡ hết số bom đó không?” Thanh Vũ hỏi với vẻ mặt chăm chú. “Tôi không thể!” Mira dõng dạc đáp lại. Thanh Vũ hơi thất vọng vì câu trả lời dứt khoát đó, thế nhưng, không để hắn thất vọng quá lâu, Mira lên tiếng nhắn tin tiếp: “Nhưng một người có thể làm việc đó!” “Là người nào?” Thanh Vũ nghiêm túc hỏi. “Một cậu thanh niên tên là Sin, cậu ta sở hữu một dị năng rất thú vị, tôi tin tưởng cậu ấy có thể giúp đỡ anh trong giờ phút nguy cấp này.” Mira cười khẽ. “Sin à? Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra. “Bây giờ tôi cũng là một thành viên của Quang Minh Giáo Đình mà phải không? Hơn nữa, Khoa Học Viện chúng tôi không thể giúp đỡ cho anh trong tình huống này, đó là một sự xấu hổ đối với chúng tôi, nếu như chúng tôi có thêm một chút tài lực để nghiên cứu thì mấy quả bom nhỏ kia chẳng thể làm khó được anh như lúc này rồi” Mira than thở. “Cô đúng là một Viện Trưởng mẫu mực của Khoa Học Viện, để đáp lại sự tận tâm đó, ta lấy danh nghĩa Giáo Hoang trợ giúp cho Khoa Học Viện hai mươi triệu điểm cống hiến!” Thanh Vũ nhe răng một cái rồi lên tiếng trả lời. “Ngài đúng là một Giáo Hoàng vĩ đại, thấu tình đạt lý!” Mira liền khen ngợi. Thanh Vũ cảm thấy da mặt của hắn chưa đủ dày nên quyết định không tiếp tục gửi tin nhắn cho Viện Trưởng Mira nữa. Khoa Học Viện là một bộ phận mới thành lập, tài lực yếu ớt, nhân lực thì ít khỏi bàn cãi, so với những bộ phận khổng lồ khác, bọn họ chẳng có một chút ưu thế gì đáng nói vì vậy họ cần rất nhiều tài nguyên phục vụ cho công việc nghiên cứu sản phẩm khoa học kỹ thuật tân tiến mới. Sau đó, có lẽ họ chẳng bao giờ thèm vài chục triệu điểm cống hiến từ Thanh Vũ nữa, việc bán một thành quả khoa học kỹ thuật mang lại một số lợi nhuận khổng lồ đến đáng kinh ngạc, giống như Mira đang bán thuốc mê cực mạnh, một ngày cô ấy thu vào khoảng hơn hai triệu điểm cống hiến. Giáo Đình càng có nhiều Tín Sứ thì số điểm cống hiến của Mira sẽ tăng lên hơn nữa vì nhu cầu lớn. “Richard, ông hãy cho người mời cậu thanh niên tên Sin đến đây, nói là Giáo Đình có việc cần nhờ cậu ta giúp đỡ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói với Richard. Dù Richard hơi bất ngờ vì Giáo Hoàng cho mời một người thanh niên lạ nhưng ông ấy vẫn điềm tĩnh làm theo. “Sin, người nhát gan đó thì có thể giúp đỡ gì chứ?” Linda hỏi bằng vẻ mặt nghi ngờ. Linda, Lilith từng gặp mặt Sin một lần ở bên ngoài Thập Linh Hỏa thành, lúc đó Paul còn đánh một trận sống chết với Thanok, sau cùng, Lilith cho hai người bọn họ cùng nhau ngủ. Linda còn nhớ rõ Lilith khá hứng thú với Sin vì cảm thấy cậu ta có thể nhận ra sức mạnh thật sự của Lilith, có nghĩa là Sin cảm nhận xuyên qua cả lớp phòng thủ bằng năng lực “Nhận Thức” của Lilith, ngay cả Thanh Vũ còn không thể làm được việc đó cho nên Sin rất bất phàm. Mọi người đợi chưa lâu, năm, sáu phút sau, một thành viên của Quân Đoàn Gaia đã dẫn theo Sin tới căn phòng họp uy nghiêm bậc nhất Quang Minh Giáo Đình. Sin thấp thỏm bước vào bên trong trước một nụ cười cổ vũ của Trick, bản thân cậu ta đang sững sờ vì lời mời từ chính vị Giáo Hoàng đứng đầu Quang Minh Giáo Đình, lại còn nhờ cậu ấy giúp đỡ làm một chuyện nữa. Sin nghĩ mãi mà chẳng ra câu trả lời thuyết phục chính cậu, với tâm trạng lo lắng, Sin khom người nói lớn: “Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!” Lời chào rất lễ phép, tôn trọng từ Sin, âm thanh to rõ vang vọng khắp căn phòng họp, mọi người không khỏi cười nhẹ một tiếng vì biết cơ thể Sin đang căng cứng lại, cậu ta đang nhận áp lực rất lớn. Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đừng nên đa lễ như vậy, cứ gọi ta là Giáo Hoàng đủ rồi…” Thanh Vũ còn chưa nói hết thì một chuyện xảy ra, có lẽ Sin hơi run rẩy nên cậu ta đánh rơi một ít vật màu đen hình tròn nhỏ bằng phân nửa quả trứng gà. Lóc cóc! Mấy vật hình tròn đập vào mặt đất rồi lăn đi trong sự ngạc nhiên của mọi người. Nolan, Amoty kinh hãi nhìn vật hình tròn đó, bọn họ cảm thấy rất quen thuộc vì từng nhìn thấy một lần nhờ vào Lilith sử dụng linh lực ngưng tụ ra hình ảnh của nó. Mỗi một âm thanh lóc cóc vang lên như thể một cây búa đập mạnh vào nội tâm của Amoty và Nolan. “Siêu Bom Mini!!” Hai người kinh hãi hét lên. Thế nhưng, có nhiều người nhanh hơn Amoty và Nolan, một luồng linh lực khổng lồ xuất hiện ở gần Sin, linh lực bao phủ lấy mấy quả Siêu Bom Mini, nếu chúng phát nổ thì cũng chẳng phá vỡ được màn sáng linh lực đó. “Chúng đã bị vô hiệu hóa.” Lilith giương mắt lên nhìn Siêu Bom Mini một cái rồi thản nhiên lên tiếng. Thanh Vũ nghe vậy, hắn liền khoát tay, giải trừ lớp màn sáng linh lực, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, một linh áp khủng bố tràn ngập trong không khí làm cơ thể Sin bị kích thích mạnh, cả người cậu ta đang nằm dài trên mặt đất. “Trời ạ, cậu ấy có phải là con trai hay không đấy!” Linda vừa che trán vừa nói với gương mặt bất lực. “Một người rất nhát gan.” Tina che mặt cười khẽ. Linh áp của Thanh Vũ rất lớn mạnh nhưng không có địch ý nên mọi người cảm thấy nhẹ nhõm, bình thường, còn Sin thì nằm dài trên mặt đất, sự dũng cảm giữa hai bên quá chênh lệch. “Tôi không biết gì hết…” Sin nói với vẻ mặt vô tội. Thanh Vũ ngưng trọng nhìn vào Sin rồi nhìn sang mấy quả bom nhỏ, hắn ta cất tiếng hỏi: “Sin, trả lời cho ta nghe, cậu lấy được những vật hình tròn này từ đâu?” “Tôi không biết gì hết, chuyện này không liên quan đến tôi, vì bọn chúng làm tôi cảm thấy khó chịu nên tôi mới cầm chúng lên rồi cắt mấy sợi dây để chúng ta không ảnh hưởng đến tôi nữa.” “Cậu có thể nói rõ hơn không? Cậu biết chúng ở đâu sao?” Thanh Vũ khẽ hỏi. “Tôi không thoải mái với mấy vật này nên tôi tìm chúng rồi cắt dây bỏ, mấy sợi dây màu xanh, màu đỏ, màu vàng này này, sau khi tôi giật mạnh sợi dây màu đỏ thì chúng không còn đáng ghét nữa.” Sin lật đật ngồi dậy rồi chỉ tay vào một Siêu Bom Mini, cậu ta còn đưa mấy sợi dây dính trên quả bom cho mọi người xem để chứng minh bản thân không có tội. “Tôi có thể cảm nhận chúng tồn tại, chúng có mặt ở khắp mọi nơi, lúc tôi đang tìm chúng thì gặp một thành viên của Quân Đoàn Gaia là Trick, chính anh ấy mang tôi đến đây…” Sin tiếp tục kể. “Cậu có biết chúng là gì không?” Linda cười hỏi. “Chúng là gì chứ? Chẳng lẽ chúng là trứng của ác ma, quái vật?” Sin hỏi lại bằng vẻ mặt sợ sệt. “Không phải!” Tina nhẹ nhàng lắc đầu. Linda nhanh chóng tiếp lời: “Chúng là Siêu Bom Mini, một quả đủ nổ chết tu sĩ Tam Dương sơ kỳ!” “Cái gì!” Sin bắn người dậy rồi lùi mấy chục bước, tránh xa khỏi mấy quả bom đang ở trên mặt đất, vẻ mặt không còn một giọt máu. “Cậu đã vô hiệu hóa tất cả Siêu Bom Mini nhờ vào cắt một trong ba sợi dây đó, nếu cắt sai thì quả bom lập tức nổ tung.” Lilith bình tĩnh lên tiếng. “Nổ tung!!” Sin kinh hãi, cậu ta tiếp tục lùi ra đằng sau, lưng chạm vào tường của căn phòng, sau đó còn nuốt một ngụm nước bọt trong khi nhìn Siêu Bom Mini. “Ý của cô là… tôi đã cắt đúng?” “Chính xác là thế!” Thanh Vũ nhàn nhạt trả lời. “Chúng tôi mời cậu giúp đỡ một việc có liên quan Siêu Bom Mini!” “Có hơn ba ngàn quả bom giống vậy đang nằm ở Thập Linh Hỏa thành và cậu có thể giúp chúng tôi gỡ hết chúng ra được không?” Thanh Vũ vừa nói vừa nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn hoang mang của Sin. Giống như lời Sin nói, Sin ra đường vào một ngày bình thường như bao ngày khác, bỗng nhiên, Sin cảm thấy khó chịu rồi cậu ta tìm được Siêu Bom Mini, loay hoay một hồi, không hiểu tại sao, ngón tay Sin lại giật tung một trong ba sợi dây màu xanh, đỏ vàng. Có thể đó là may mắn hoặc là nguyên nhân khác, Sin chọn trúng sợi dây vô hiệu hóa Siêu Bom Mini. Nếu như giật sai sợi dây làm quả bom nổ tung, bây giờ Sin không thể đứng ở đây rồi. “Tôi… việc này quá nguy hiểm… tôi không làm có được không?” Sin thấp thỏm hỏi trong khi trông chừng vẻ mặt, thái độ của Thanh Vũ. Nói giỡn hay sao? Trước đó ngây thơ nên đi gỡ bom, giờ đã biết chúng là bom thì ngu dại gì lại tiếp tục làm công việc nguy hiểm kia chứ? “Tất nhiên là được!” Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu. “Khi đó, một phần hai người dân tại Thập Linh Hỏa thành sẽ chết vì Siêu Bom Mini trong khi bọn họ có thể được cứu bởi cậu và năng lực tiến hóa tuyệt vời mà cậu đang nắm giữ.” Thanh Vũ thở dài ra một hơi, vẻ mặt thương tiếc như thể thảm trạng kia đang xảy ra ở ngay trước mắt. “Cái này…” Sin giật mình. “Một phần hai người dân sẽ chết vì bom ư?” “Một phần hai là con số tối thiểu, có lẽ, con số sẽ tăng lên thành sáu phần mười, bảy phần mười…” Thanh Vũ nhẹ giọng nói, ánh mắt ảm đạm. “Thôi được rồi!! Tôi sẽ làm công việc gỡ bom!!” Sin đột nhiên hét lên, cậu ta lấy hết can đảm ở trong lòng, mỗi một lời của Thanh Vũ như thể đang dằn xé trái tim nhát gan của Sin. Sin có thể sợ chết nhưng cậu lại cảm thấy sợ vì chính cậu đã từ bỏ việc cứu sống một phần hai số người ở Thập Linh Hỏa thành. “Nếu tôi có bị nổ chết bởi đống bom đó thì phiền các ngài hãy chăm sóc cho những người bạn của tôi.” Sin cụp mặt xuống rồi nói một cách u ám. Linda lại tiếp tụ che mặt, không dám nhìn bộ dạng của Sin nữa, Tina thì cười khúc khích. “Cậu vẫn nghĩ rằng cậu vô hiệu hóa năm quả bom ở kia là nhờ vào may mắn sao?” Thanh Vũ cười khẽ. “Năng lực tiến hóa đã giúp cậu xử lý mối nguy hiểm ở kế bên!” Lilith chậm rãi lên tiếng. “Năng lực tiến hóa?” Sin ngây người. “Bác sĩ Mira chỉ nói tôi có một năng lực tiến hóa thuộc hệ Cảm Thức, nhờ đó tôi có thể cảm nhận được mối nguy hiểm ở khoảng cách khá xa, chẳng lẽ nó còn giúp tôi giải quyết nguy hiểm sao?” “Đừng lo lắng, dù cậu không có khả năng loại trừ nguy hiểm đó thì Giáo Đình vẫn cử một tu sĩ cường đại đi theo bảo vệ cậu.” Thanh Vũ mỉm cười nói. “Sau khi hoàn thành công việc thì Giáo Đình sẽ có phần quà tặng cho cậu!” “Một phần quà dành cho tôi ư?” Sin ngạc nhiên. “Đối với cậu, đây là một công việc nguy hiểm, Giáo Đình không thể đối xử tồi tệ với những người tốt cậu được, cho nên ta quyết định tặng cho cậu một món quà làm cậu hài lòng.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra. “Tôi muốn có một công việc ổn định với mức lương kha khá!!” Sin liền cất tiếng nói. “Không thành vấn đề!” Thanh Vũ từ tốn đáp. “Tôi, tôi cũng mong muốn những người bạn tôi sẽ có việc làm tốt.” Sin thấp thỏm nói tiếp. “Rất đơn giản!” Thanh Vũ thong thả đáp. “Ngoại trừ hai yêu cầu kia, ta sẽ ban thưởng cho cậu năm trăm ngàn Linh Thạch hạ phẩm!” Thanh Vũ cao giọng nói ra. “Năm trăm ngàn!!” Sin giật nảy cả mình. “Có thật…” Sin ấp úng hỏi, nhưng bất chợt, câu nghĩ tới người đang ở trước mặt cậu là vị Giáo Hoàng cao quý, cần gì lừa gạt một người bình thường như cậu chứ? Thế là Sin khom người thật sâu rồi nói lớn: “Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân!!” “Không, là ta nên cảm ơn vì cậu đã đồng ý giúp đỡ Giáo Đình xử lý một mối nguy hiểm lớn đối với nơi ở của hơn năm mươi ngàn người.” Thanh Vũ nghiêm giọng nói. “Cần phải giải quyết chuyện này nhanh chóng, Nolan, ngươi hãy đi theo bảo vệ Sin, đừng để cậu ta bị một chút tổn thương nào.” Thanh Vũ nghiêm nghị ra lệnh cho Nolan, người sở hữu năng lực hệ Biến Hình, “Sư Thứu”. “Vâng!” Nolan chăm chú đáp rồi đến gần bên Sin. “Chúng ta đi thôi.” Nolan khẽ nói. “Được, làm phiền anh bảo vệ tôi.” Sin nhẹ nhàng nói, nét mặt kính trọng. Nhìn hai người rời đi, biến mất khỏi căn phòng họp lớn, Thanh Vũ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, toàn thân thư thái. “Nguy hiểm nhỏ đã giải quyết xong, anh định làm thế nào với nguy hiểm lớn chuẩn bị ập tới?” Lilith nhẹ giọng hỏi trong lúc nhìn vào Thanh Vũ. “Trinh Sát Đoàn báo cáo, rất nhiều người dân từ bốn phương tám hướng đang tụ hợp ở gần căn cứ quân sự Siruan, tổng số lượng lên đến gần bảy mươi ngàn và đang gia tăng với tốc độ rất nhanh.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói. “Việc này, không dễ làm!” Sau cùng, Thanh Vũ trầm giọng kết luận. “Anh định đối đầu với tất cả người dân ư?” Lilith khẽ hỏi. “Kiếm của họ đang chỉ vào Giáo Đình!” Thanh Vũ nhắm chặt đôi mắt một lúc lâu rồi mở ra, giọng nói vang lên, thanh âm chứa đựng một sự kiên định đến lạ thường. “Rất nhiều người vô tội.” Lilith thở dài. “Vô tội không có nghĩa là họ được phép tấn công, hủy diệt Giáo Đình!” Thanh Vũ lạnh lùng nói. “Bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ bảo vệ những thành viên của Quang Minh Giáo Đình và những người tin tưởng Giáo Đình!” “Đây chỉ là một hiểu lầm, một kế hoạch của Martin Oliver!” Lilith bình tĩnh nói. “Yên tâm đi, có những người muốn hủy diệt Giáo Đình nhưng cũng có những người muốn bảo vệ Giáo Đình!” Thanh Vũ nói với vẻ mặt hòa hoãn lại. “Vào lúc đó, những người còn không tỉnh ngộ thì họ chính là kẻ địch của Giáo Đình!” “Đối với kẻ địch, Quang Minh Giáo Đình chưa bao giờ ban cho chúng một chút thương hại!” "Vậy sao?" Lilith hỏi khẽ, sau đó, cô không đợi Thanh Vũ trả lời, cô cùng Linda, Tina, nhẹ bước ra khỏi căn phòng họp. Richard đứng gần đó, ông ta luôn trầm mặc xuyên suốt cuộc trò chuyện giữa Giáo Hoàng và Lilith, ông ta biết Giáo Hoàng đang ám chỉ ai là người bảo vệ Giáo Đình. Đứng trước sự phẫn nộ của gần trăm ngàn người dân, liệu Quân Đoàn Gaia có đủ dũng cảm để đương đầu với ngọn lửa đó không? Mũi giáo của Quân Đoàn Gaia luôn chĩa vào những thứ tàn ác, bây giờ, họ có dám chĩa nó vào người dân bình thường để bảo vệ Quang Minh Giáo Đình hay đứng ở một bên để quan sát Giáo Đình tự giải quyết mọi chuyện bằng sức mạnh nghiền áp? Cho dù Quân Đoàn Gaia chọn cách nào đi chăng nữa, Thanh Vũ vẫn sẽ tiêu diệt tất cả kẻ địch bằng sức mạnh áp đảo! Vấn đề ở đây là, kẻ địch của Giáo Đình là người dân bình thường đang tức giận hay chỉ là Martin Oliver cùng những tay sai của hắn ta. Hãy để thời gian và hành động của mọi người quyết định!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]