Chương trước
Chương sau
Thanh Vũ cảm nhận một sự thân thiết, quen thuộc ở trong không khí khi di chuyển trên bầu trời cao, như thể toàn bộ mặt đất lẫn vùng trời của Không Vũ Vương Triều đã liên kết lại thành một thể thống nhất, lại tỏa ra cảm giá ấm áp lạ thường.
Thanh Vũ biết chính xác chuyện gì đang xảy ra ở Không Vũ Vương Triều.
Tuy nhiên, giờ chẳng phải là lúc lo đến việc đó.
Đi xuôi theo con sông lớn khoảng chừng năm phút đồng hồ, Thanh Vũ thấy rõ một tòa thành trí khổng lồ đang tọa lạc tại một đồng bằng lớn, đất đai màu mỡ, linh khí sung túc vì bên dưới trung tâm Vương Cung có một mỏ khoáng Linh Thạch hạ phẩm.
Bốn hướng quanh Không Vũ Vương Thành là những dãy núi khá lớn, kéo dài xuyên suốt mấy ngàn dặm, hung thú, thực vật phồn diễn sinh sống mạnh mẽ ở môi trường tự nhiên đó.
Cách xa xa về phía đông, con sông thơ một nhẹ nhàng chảy qua nhiều khu vực, đi xuống từ vùng đất phía bắc rồi chếch đến gần Vương Thành sau đó lại kéo dài về phía đông nam, đi qua Quang Minh Thánh Điện, đầu cuối con sông nối liền với biển cả bao la.
Có một cái bến cảng sông nằm ở đây, gần với Vương Thành cho phép những thương nhân, thương hội tìm kiếm tài phú, vận chuyển hàng hóa trên sông về đây để buôn bán, ngoài ra, còn những tàu đánh cá bằng gỗ khá lớn hay tàu tuần tra thuộc về Không Vũ Vương Tộc.
Nơi này là địa điểm Thanh Vũ muốn tớ để gặp mặt Nguyễn Trần Thái Dung, hoàn thành cuộc mua bán lớn, một tàu vận chuyển cấp ba được trang bị nhiều khả năng khác nhau, giá trị của một tàu như vậy là hai triệu Linh Thạch hạ phẩm.
Từ rất xa, Thanh Vũ đã nhìn thấy một chiếc thuyền màu đen to lớn đang neo đậu tại bến cảng, nhiều tu sĩ đang quan sát nó với vẻ mặt trầm trồ, thán phục, hay là ước ao sở hữu một chiếc thuyền pháp bảo tuyệt vời như thế.
Chiến thuyền lẳng lặng ở đó, không tản mát ra bất cứ khí tức kinh người, nó vẫn là vật trung tâm của toàn bộ bến cảng lớn, người lành nghề hay có kiến thức cao đều nhìn ra vật liệu chế tạo chiếc thuyền đắt đỏ đến cỡ nào, toàn là vật liệu cấp ba, hay mười khẩu đại pháo gọi là Ma Linh Pháo cấp ba trung phẩm đang đưa nòng ra từ hai mạn thuyền, một viên đạn từ khẩu pháo dư sức đánh lùi tu sĩ Tam Dương sơ kỳ, trung kỳ.
Một khi mười Ma Linh Pháo cùng tấn công trong một lúc thì chắc chắn tu sĩ Tam Dương đỉnh phong cũng phải nhượng bộ, lùi bước, không dám đưa thân ra thử uy lực của mấy con quái vật kim loại đó.
Tạo tác tuyệt với bậc nhất của Công Hội Tạo Tác Sư, Ma Linh Pháo!
Bỗng nhiên, mọi người đang làm việc ở trên bến cảng rộng lớn tới cả trăm dặm cảm thấy một luồng linh áp khủng bố đang bao phủ vòm trời, toàn thân bọn họ liền đông cứng, ánh mắt kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu.
“Đó là ai?” Một người hoảng sợ hét lên.
“Một tu sĩ cực mạnh!!”
“Vị tiền bối Chân Quân nào giá lâm ư?”
“Không phải, đó là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!!” Một người cao giọng nói khi nhận ra gương mặt quen thuộc của Thanh Vũ.
“Đúng rồi, đó là ngài Giáo Hoàng của chúng ta!!”
“Mau mau đến tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!”
Thế là mọi người trong bến cảng liền ngừng tay lại, tất cả chạy nhanh đến một chỗ, sắp hàng chỉnh chu và đồng thanh nói khi nhìn thấy Thanh Vũ đáp xuống mặt đất.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!”
Thanh Vũ nhìn thoáng qua đám người rồi khoát tay trong khi nói: “Hãy trở lại làm việc đi, đừng để ý đến ta.”
“Vâng!!” Cả đám người trang trong trả lời rồi giải tán, hôm nay, có thể gặp mặt vị Giáo Hoàng thần bí là một niềm vui đột xuất của họ, không cầu mong gì hơn nữa.
Cho dù tán tu, tu sĩ vừa mới tới Không Vũ Vương Triều cũng tham gia nghi lễ chào đón Thanh Vũ bởi vì danh tiếng của Thanh Vũ ở trong thế giới tu sĩ tại Tử Vi Châu đang lên rất cao.
Tu sĩ Chân Quân đánh bại phân thân của Lý Thiên Dự, công khai gây thù hận với Đà La Môn.
Còn có một người tên Ngọc Trang là thành viên của Quang Minh Giáo Đình, cô ấy được người đời đồn đại rằng chính là tu sĩ bắt giữ toàn bộ tu sĩ mai phục tại lối vào Trúc Cơ Cốc của Đà La Môn và Hợp Ma Tông.
Tuy nhiên, lời đồn kia rất khó tin, tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại đánh bại hết cả đám tu sĩ mạnh mẽ hơn trong vòng mấy giây ngắn ngủi?
Có kẻ điên mới tin tưởng chuyện đó thôi!
Vì vậy, dù cho nhóm tu sĩ có mặt ở lối vào Trúc Cơ Cốc lúc đó ra sức chứng minh nhưng hầu hết tu sĩ đều xem đó là một trò cười lớn, một trò bịp để đề cao uy danh của Quang Minh Giáo Đình mà thôi.
Số lớn tin đồn như thế đang tràn lan khắp nơi, trái ngược lại, rất ít tin tức là sự thật.
Sự nghi ngờ của số đông có thể biến một sự thật thành bụi phấn, không có giá trị
Các tu sĩ tản đi hết, Thanh Vũ bình tĩnh bước đi đến gần một nhóm tu sĩ mặc đồ giống nhau, phần lưng áo có một cái ký hiệu hình một bàn tay năm ngón trông rất sống động, bàn tay kia nằm ngửa, bên trên lòng bàn tay có nhiều dụng cụ như búa, kim khâu, … đang trôi nổi.
Đó là ký hiệu đặc trưng của Công Hội Tạo Tác Sư, bàn tay có thể tạo ra tất cả với sự trợ giúp của những vật phụ trợ. 
“Xin chào Giáo Hoàng.” Một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang đang dẫn đầu, cô ấy lên tiếng bằng giọng nói nhỏ nhẹ, kính trọng.
“Xin chào Thái Dung Hội Trưởng.” Thanh Vũ khẽ gật đầu trong khi nói, người ở trước mặt Thanh Vũ là Nguyễn Trần Thái Dung cùng mấy chục Tạo Tác Sư một sao, hai sao khác trong phân bộ tại Kinh Hồng quốc và Không Vũ quốc.
Bọn họ cũng chính là người chế tạo ra các bộ quần áo chống lại hay pháp bảo từ da thú được yêu cầu từ Quang Minh Giáo Đình, hay nói đúng hơn là Quân Đoàn Gaia.
“Thưa ngài, chúng tôi đã hoàn thành giao ước và mang đến một chiếc thuyền đúng như yêu cầu của ngài, xin mời ngài kiểm tra thử.” Nguyễn Trần Thái Dung từ tốn nói, sau đó cô ra dấu mời Thanh Vũ rồi bước đi về phía chiếc thuyền lớn đang đậu ở gần đó.
Thanh Vũ bước sánh vai Nguyễn Trần Thái Dung, còn các Tạo Tác Sư khác đi chậm một nhịp.
Thái Dung lên tiếng giới thiệu trong lúc bước gần tới chiếc thuyền:
“Chiếc thuyền này được làm từ nhiều loại vật liệu cấp ba, thân dài bốn mươi mét, rộng hai mươi lăm mét, không gian bên trong thuyền rộng lớn để chuyển hàng hóa có khối lượng lên đến một ngàn tấn mà vẫn giữ tốc độ cao, khả năng phòng ngự đủ để ngăn cản tu sĩ Kết Đan đỉnh phong tấn công trong vòng mười phút, nếu có sự bổ sung Linh Thạch thì thời gian sẽ tăng lên đến hai mươi phút, ngoài ra, thuyền còn có lực tấn công mạnh mẽ vì được trang bị mười Ma Linh Pháo và tích hợp nhiều trận pháp dò xét, …”
Thanh Vũ chăm chú lắng nghe Nguyễn Trần Thái Dung nói về chiếc thuyền này, lâu lâu hắn lại gật đầu, khâm phục tay nghề giỏi của các Tạo Tác Sư.
“Ta có thể vận hành chiếc thuyền này chứ?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi sau lời giới thiệu cặn kẽ từ Nguyễn Trần Thái Dung.
Mọi người đang đứng ngay trước chiếc thuyền vận tải, các tu sĩ bên ngoài thấy thế, họ hiểu ra chiếc thuyền to bản này là vật Giáo Hoàng muốn mua từ Công Hội Tạo Tác Sư.
Không có gì đáng ngạc nhiên, nhiều thế lực vẫn đang sở hữu các chiếc thuyền pháp bảo đấy thôi.
“Xin mời.” Thái Dung nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu mời Thanh Vũ bước lên chiếc thuyền.
Rất nhanh, mọi người đã ở trên thuyền, Nguyễn Trần Thái Dung đưa cho Thanh Vũ một cái vật hình tròn giống như Trận Tâm.
“Đây là vật dùng để điều khiển thuyền, mời ngài tự mình kiểm tra.” Nguyễn Trần Thái Dung khẽ nói.
“Cảm ơn.” Thanh Vũ hơi gật đầu rồi nhận lấy vật đó, hắn dùng giống như một pháp bảo, điều khiển bằng linh hồn, chỉ cần hơi suy nghĩ thì cả con thuyền vận tải sẽ lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Trận pháp dò xét, trận pháp phòng thủ, số nhiên liệu còn lại trong thùng nhiên liệu, trận pháp tăng tốc độ của thuyền, … đáng tiếc, muốn sử dụng Ma Linh Pháo thì cần phải có những người khác hỗ trợ, Thanh Vũ không thể trực tiếp sử dụng Ma Linh Pháo.
Sau một hồi, Thanh Vũ lên tiếng với nét mặt hài lòng: “Đây đúng là chiếc thuyền đáp ứng hết mọi yêu cầu của ta, cảm ơn cô vì đã mang nó đến đây.”
“Không có gì, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của ngài mà thôi.” Nguyễn Trần Thái Dung cười khẽ.
Các Tạo Tác Sư ở cạnh thì thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nếu như Thanh Vũ không chấp nhận chiếc thuyền thì Thái Dung sẽ mất đi một cuộc giao dịch lớn, làm hạ thấp danh vọng của cô ấy trong công hội.
“Đây là hai triệu Linh Thạch hạ phẩm dành cho chiếc thuyền, còn đây là phần của cô, hãy kiểm tra lại.” Thanh Vũ bình tĩnh đưa cho Nguyễn Thái Dung hai cái túi chứa đồ.
Thái Dung cầm chúng trên tay, cô ấy cười nói: “Không cần đâu, tôi hoàn toàn tin tưởng vào ngài Giáo Hoàng.”
“Cảm ơn vì sự tin tưởng đó.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Ngài có thể đặt tên cho chiếc thuyền đấy.” Thái Dung bất chợt nói.
“Nó chưa có tên à?” Thanh Vũ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chúng tôi luôn dành cho các khách hàng công việc đặt tên này.” Nguyễn Trần Thái Dung khẽ trả lời.
“Hừm?! Hãy gọi chiếc thuyền này là Sự Khởi Đầu đi!” Thanh Vũ nói với vẻ mặt trầm ngâm.
“Quả là một cái tên đầy ý nghĩa.” Thái Dung mỉm cười.
“Sự khởi đầu cho mối quan hệ bạn bè giữa chúng ta.” Thanh Vũ vừa nhìn vào đôi mắt sắc sảo của Nguyễn Trần Thái Dung vừa nghiêm mặt nói.
Thái Dung nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Thanh Vũ, không hiểu tại sao, tim của cô đập nhanh hơn một nhịp, sau đó Thái Dung nhã nhặn nói:
“Ngài đúng là một Giáo Hoàng mà người dân nơi đây kính ngưỡng.”
“Đã quá khen rồi.” Thanh Vũ chậm rãi nói.
“Naela đã tiến bộ tới đâu rồi?” Thanh Vũ chợt hỏi. 
Nguyễn Trần Thái Dung nhẹ giọng nói: “Naela là một đứa trẻ tài năng, chỉ học tập Tạo Tác Sư trong vòng một tháng ngắn ngủi thì đã vượt qua rất nhiều học đồ lâu năm, đạt tới Tạo Tác Sư một sao.”
“Cảm ơn ngài vì đã cho phép tôi dạy dỗ một đứa trẻ nghe lời như thế.”
“Làm phiền Thái Dung Hội Trưởng đích thân chỉ bảo Naela, sau khi Naela hoàn thành khóa học thì Quang Minh Giáo Đình chắc chắn sẽ trả đầy đủ thù lao lẫn đền đáp xứng đáng cho cô.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Không cần phải làm vậy, với tư chất thiên bẩm của Naela, dù tôi không dạy thì cô bé vẫn sẽ đạt được thành tựu như hiện giờ, nói không chừng, tôi còn phải nhờ Naela dẫn dắt ở tương lai ấy chứ.” Thái Dung nói bằng vẻ mặt khiêm nhường.
“Đừng nói những lời bi quan giống thế, ta tin rằng Thái Dung Hội Trưởng sẽ tỏa sáng rực rỡ như những vì sao trên bầu trời.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

Công Hội Tạo Tác Sư là một nơi thu mua nguyên liệu, vật liệu của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, chỉ mới tồn tại một tháng nhưng họ đã mua rất nhiều thứ, tổng danh ngạch lên đến mười triệu Linh Thạch hạ phẩm.
Cho nên Thanh Vũ không muốn mối quan hệ giữa đôi bên lạnh nhạt, nên thân thiết một chút thì hơn, giúp ích cho Giáo Đình ở nhiều mặt.
Sự Khởi Đầu nhổ neo di chuyển về hướng đông nam, men theo dòng sông lớn trôi dạt đến Quang Minh Thánh Điện.
Thanh Vũ không dùng Sự Khởi Đầu làm thuyền vận tải hàng hóa, hắn dùng chiến thuyền phục vụ nhiều mục đích nghiên cứu của Mira, để xem có khám phá ra nhiều thứ hữu giúp giúp Mira chế tạo ra một con tàu hiện đại, tân tiến với sự kết hợp giữa hai thế giới hay không.
Hiển nhiên, với tài nghệ đầy kinh nghiệm, lão luyện của các Tạo Tác Sư, bọn họ có thủ đoạn ngăn cản bí mật bị người khác nhìn thấu.
Trước năng lực tiến hóa Bông Hoa Của Trí Huệ và Thánh Vật Trí Tuệ Siêu Phàm, Thanh Vũ tin tưởng thủ đoạn bảo vệ bí mật kia chắc chắn trụ được ba phút đồng hồ hoặc nhiều hơn vài giây như thế.
Việc làm khám phá công nghệ của thế lực khác không phải là một cách làm đê tiện, bỉ ổi, gần như toàn bộ các thế lực đều đang thăm dò lẫn nhau, muốn tìm hiểu bí mật của nhau để gia tăng sức mạnh tổng thể.
Thanh Vũ cực kỳ hài lòng với chiếc thuyền kia, sau khi nói chuyện phiếm với Nguyễn Trần Thái Dung chừng mười phút, Thanh Vũ lập tức lên đường tiến thẳng vào Không Vũ Vương Thành.
Tòa thành này vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ tường thành cũ đang bị đánh sập để dựng tường thành mới, mở rộng quy mô Vương Thành lên gấp đôi.
Dạo gần đây, rất nhiều tán tu, tu sĩ đến từ các vùng đất bên ngoài vào Vương Thành tham quan, thuận tiện mua một ít Trúc Cơ Đan, Kết Kim Đan, hay nhiều loại đan dược khác từ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh.
Có Luyện Đan Sư thì mua linh dược quý hiếm, khó tìm, Phù Sư thì tìm kiếm nguyên liệu chế phù.
Luyện Khí Sư thì trầm trồ xem xét các loại pháp bảo tuyệt phẩm, nước miếng phun trào ra ngoài miệng.
Có cả các thương nhân độc lai độc vãng đi vào mua một số lượng lớn tài nguyên rồi vận chuyển đi xa để bán.
Một ít đoàn thương hội đang bàn bạc việc làm ăn lớn với Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, chủ yếu thu mua các loại nguyên liệu, vật liệu khan hiếm rồi đi tới nơi đang thiếu thốn để bán lại, họ còn yêu cầu độc quyền mua một vật phẩm trong vòng mấy năm trời nhưng bị từ chối bởi Giáo Đình.
Tiệm Tạp Hóa Quang Minh là một nguồn thu Linh Thạch, hấp dẫn tu sĩ từ nơi khác đến đây, giúp cho vùng đất Không Vũ, Kinh Hồng ngày càng náo nhiệt và phát triển.
Sự độc quyền kia sẽ khiến một ít thương hội cảm thấy khó chịu, giảm bớt đi sự hấp dẫn của tiệm tạp hóa, gây ra xung đột, mâu thuẫn không phù hợp với lợi ích của Giáo Đình.
Mặc Hàn đang âm thầm quản lý tiệm, Thanh Vũ không có đủ kiến thức kinh doanh để xen vào cho nên hắn đành ngồi một chỗ rồi thu lấy chỗ tốt.
Thanh Vũ đi dạo với dáng vẻ bình tĩnh, mỗi bước chân chậm rãi để xem tình hình của Vương Thành, sau khoảng chừng mười lăm phút, hắn đã tiến vào Vương Cung.
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Không Yên Quốc Vương đi đầu, dẫn theo rất nhiều người ra tiếp đón Thanh Vũ.
“Không Yên, ông đã hoàn thành nhiệm vụ đúc Thánh Thổ rồi ư?” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu rồi hỏi.
“Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ, không phụ lòng Giáo Hoàng đặt niềm tin, mời Giáo Hoàng xem thử.” Không Yên cười nhạt nói trong khi vung tay lên.
Ngay sau đó, rất nhiều tia sáng phóng thẳng lên trời cao từ dưới lòng đất, các tia sáng màu trắng đan xen lẫn nhau rồi tạo thành một quả cầu khổng lồ, bao phủ cả Không Vũ Vương Triều vào bên trong.
Đồng thời, âm thanh vô cảm vang lên trong đầu Thanh Vũ.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Đúc Thánh thổ.”
“Phần thưởng: một Thiên Phú Chi Tinh, mở ra quyền năng của Thánh Thư.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.