Chương trước
Chương sau
“Nghịch Thiên Cải Mệnh!” Ngọc Trang nghiêm nghị nói với vẻ mặt chăm chú, cô nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt của Priscisin cho thấy anh ta không lừa gạt Ngọc Trang.
Với lại, với quyền năng tối thượng của Thất Thánh Đại Thiên Sứ, bọn họ không cần thiết phải lừa gạt Ngọc Trang làm gì.
Bọn họ có thể Nghịch Thiên Cải Mệnh cho Ngọc Trang, tiến đến cảnh giới Thiên Địa Nhị Dương.
“Đi thôi, nơi này không thích hợp.” Priscisin khẽ nói sau đó anh ta khoát tay một cái, thoáng chốc, khung cảnh chuyển dời như thể Priscisin vừa đưa Ngọc Trang đến một thế giới khác, cách rất xa Trúc Cơ Cốc.
Ngọc Trang nhìn quanh một vòng, cô thấy Priscisin đã đưa cô đến một vùng đất ở giữa tinh không, các viên ngôi sao đang lấp lánh, tỏa ra ánh sáng tuyệt mỹ như những viên ngọc bảo vô giá, không thể chạm, chỉ có thể ngắm nhìn.
Trung tâm của tinh không vô ngần này là bảy vầng Mặt Trời, chúng tỏa ra ánh sáng bao phủ tất cả vì sao, làm cho ánh sáng tuyệt đẹp khác bị lu mờ, không thể so sánh với bảy viên Mặt Trời.
Điều đặc biệt là bảy vầng Mặt Trời vĩ ngạn, vắt ngang thời không, trấn giữ hàng trăm tỷ vì tinh tú kia lại tỏa ra những loại ánh sáng mang theo cảm giác khác nhau hoàn toàn.
Ngọc Trang có thể nhận ra một tia sáng quen thuộc, đó là Belsin.
“Đây là Quang Minh Tinh Thần, mỗi một Quang Minh Tinh Thần đại diện cho một vận mệnh thuộc về một thành viên của chủng tộc Thiên Sứ.” Priscisin biến mất, anh ta hòa hợp với một vầng Mặt Trời lóe sáng lên sự kiêu hãnh không một gì có thể sánh bằng.
“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi, Ngọc Trang, cô vẫn khỏe chứ?” Một âm thanh khác nhẹ nhàng rơi vào tai Ngọc Trang, giọng nói này rất quen thuộc.
“Xin chào anh, Belsin, tôi vẫn rất khỏe.” Ngọc Trang mỉm cười gật đầu với một vầng Mặt Trời khác.
“Vậy thì tốt rồi.” Belsin cười khẽ, anh ta không còn mang dáng vẻ của một người lười biếng, thay vào đó là một sự bình ổn lạ thường.
“Ngọc Trang, có lẽ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thất Thánh Đại Thiên Sứ khác phải không?”
“Đúng vậy, ngoại trừ anh và Priscisin thì tôi không biết những người còn lại.” Ngọc Trang nói khẽ, cô đánh qua những vầng Mặt Trời khác bằng vẻ mặt hiếu kỳ, có lẽ những người đó cũng đang quan sát cô thật tỉ mỉ.
Dẫu sao, Ngọc Trang cũng là một người làm cho lời tiên tri cổ xưa ứng nghiệm, người sẽ gánh vác một trọng trách là giúp đỡ Thiên Sứ Tộc, không thể qua loa, không thể khinh thường.
Tất nhiên, Thất Thánh Đại Thiên Sứ rất vui vẻ khi Ngọc Trang lại biểu hiện giống như suy đoán chung của họ, bỏ qua tương lai của bản thân vì cứu lấy một người bạn chưa quen đến một tháng trời, ngẫm nghĩ lại, thật sự thì không nhiều người dám làm chuyện đó.
Nhờ hành động quyết đoán, nhanh nhẹn kia, Ngọc Trang đã tự chứng minh bản thân đủ tư cách và dẹp tan mọi lời nói nghi ngờ đang xuất hiện trong Thiên Sứ Tộc, làm cho Thất Thánh Đại Thiên Sứ càng được mọi người tin tưởng hơn.
Người ngu ngốc nào lại đi giao phó số phận của một chủng tộc cho một kẻ ích kỷ, vô tình?
Nếu Ngọc Trang chọn cách làm ngược lại thì có lẽ cuộc gặp gỡ này đã không diễn ra trong sự thoải mái như thế này.
“Thôi nào, mọi người đừng im lặng như thế chứ? Ngọc Trang đang rất nóng lòng làm quen với mọi người đấy.” Belsin vui vẻ nói với những người khác.
“Mọi người ngại bắt đầu thì tôi sẽ giới thiệu trước nhé.”
Belsin cười khẽ khi thấy bọn họ vẫn yên lặng, ở trong Thất Thánh Đại Thiên Sứ, Belsin là một người tốt tính nhất rồi, còn lại đều là những người kỳ quặc, nhưng rất đáng tin cậy.
“Tôi là Belsin, một trong Thất Thánh Đại Thiên Sứ, mang trên mình Tuyệt Quang Thần Lực, nắm giữ sức mạnh đầy quyền năng của Thiên Sứ Tộc, 『Lười Biếng』 và 『Siêng Năng』.”
Ngay sau tiếng nói kết thúc, một hình dáng hiện lên ở trên một vầng Mặt Trời, đó là chân thân của Belsin, chỉ một hình bóng nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác tuyệt thế vô song.
“Priscisin, ta đại diện cho đức tính 『Khiêm Tốn』vô giá và sự 『Kiêu Ngạo』bất diệt của Thiên Sứ Tộc.” Priscisin bình tĩnh lên tiếng, lại một bóng dáng xuất hiện ở trên một vầng Mặt Trời khác.
Sau đó, từng hình bóng vĩ ngạn tuyệt thế hiển hiện ra trên mỗi một vầng Mặt Trời, bảy bóng hình đứng ở đó, như thể không gì có thể chạm được, chỉ có có thể ngước nhìn, hàng tỷ vì tinh tú cúi xuống thần phục, ánh sáng phai nhạt màu nhường ra vị trí trung tâm của trời đất cho bảy bóng hình kia.
Cho dù với định lực mạnh của Ngọc Trang thì cô vẫn bị choáng ngợp trong sự thần kỳ của bảy người, bảy chân thân đang đứng trước mặt của cô, tuy có một khoảng cách không thuộc đẳng cấp của thời gian, hay không gian ở giữa bọn họ, thế nhưng, vẻ đẹp của Thất Thánh Đại Thiên Sứ vẫn không bị lu mờ.
Dù là Thánh Thần cũng phải lùi bước trước Thất Thánh Đại Thiên Sứ.
Avarisin, sở hữu quyền năng tối cao, một người thanh niên nắm giữ 『Sẻ Chia』 và 『Tham Lam』.
Envysin, một cô gái thánh khiết thấu hiểu vẻ đẹp tuyệt vời của 『Tình Yêu』 và sự xấu xa của lòng『Đố Kỵ』.
Guillasin, nữ Thiên Sứ đại diện cho 『Kiêng Thực』 và 『Phàm Ăn』.
Behesin, người đàn ông mang trên mình hai cảm xúc tuyệt đẹp là 『Thanh Tĩnh』quý trọng và sự cuồng bạo của 『Phẫn Nộ』.
Asmosin, một cô gái xinh đẹp không tỳ vết với đôi mắt hút hồn, cô là Thiên Sứ nắm giữ hoàn toàn 『Trong Sáng』thuần khiết và 『Dục Vọng』không có giới hạn.
“Tôi là Ngọc Trang, rất vui khi có thể nói chuyện với toàn bộ Thất Thánh Đại Thiên Sứ.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra.
“Thời gian không còn nhiều.” Envysin chậm rãi lên tiếng, hình như cô không thích nói chuyện với mọi người xung quanh thì phải.
“Lần này, chúng ta đã làm rất nhiều kẻ đang ẩn mình kinh động.” Guillasin mỉm cười nói ra, sau đó cô ta còn liếm môi một cái giống như đang chuẩn bị thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn, không thể khước từ, không thể chối bỏ.
“Vượt qua thời không, thế giới của chúng ta cách nơi này rất xa…” Avarisin lạnh nhạt nói trong khi hơi liếc nhìn xung quanh, thế nhưng, ẩn trong đôi mắt cao quý đủ cho bất kỳ một cô gái nào xiêu lòng, không hề có sự chán nản hay khó chịu, mà đổi lại, đó là một vẻ phấn khích khi gặp phải một khiêu chiến không có điểm dừng, tính 『Tham Lam』đang trỗi dậy.
“Dòng sông vận mệnh ở nơi đây, quá yếu!” Asmosin thản nhiên đánh giá, đôi mắt của cô đang nhìn xuyên thấu bản chất của toàn bộ thế giới, không gì có thể che chở thế giới trước đôi mắt của 『Dục Vọng』.
“Đừng bao giờ đánh giá thấp một thứ gì!” Behesin trầm giọng nói ra, hai con người nóng bỏng quan sát tinh không, mặc dù lời nói là vậy nhưng ông ta lại không thể che lấp sự phẫn nộ trong lòng mình, tại sao một thế giới nhỏ yếu như vậy lại là một nơi mà Thiên Sứ Tộc truy tìm?
“Bắt đầu đi!” Priscisin thản nhiên nói ra.
“Ngọc Trang, hãy tập trung tinh thần, bình tĩnh, đừng e ngại với những việc chuẩn bị xảy ra.” Belsin từ tốn nói với Ngọc Trang.
Ngọc Trang ngưng trọng nhìn Thất Thánh Đại Thiên Sứ, giữa cô và bọn họ vẫn có một lớp ngăn cách rất lớn, dù cho Thất Thánh Đại Thiên Sứ rất tôn trọng cô nhưng bọn họ tôn trọng vì tương lai của Ngọc Trang chứ không phải Ngọc Trang ở hiện tại.
Nói đúng hơn, Ngọc Trang chỉ lấy được một sự tin tưởng nhất định từ Thất Thánh Đại Thiên Sứ khi cứu lấy Hoa Linh, quên mất cả bản thân mình.
“Con đường của mình còn rất dài…” Ngọc Trang nhẹ giọng nói thầm, sau đó cô ngẩng đầu với một nét mặt kiên định.
Thất Thánh Đại Thiên Sứ, bảy bóng hình vĩ ngạn thần thánh không thể xâm phạm, bọn họ đưa mắt nhìn Ngọc Trang, một đôi con ngươi đánh xuyên hoàn vũ, nhìn thấu mọi bản chất, đứng trước áp lực từ bảy người, Ngọc Trang không hề nao núng.
“Vận mệnh vốn dĩ không nên tồn tại!” Behesin cao giọng nói ra.
“Vận mệnh là một yếu tố cần thiết, không thể xóa bỏ.” Priscisin bình tĩnh nói, đến một người ngạo mạn như anh ta vẫn công nhận vận mệnh.
“Nó là bước ngoặc của mọi sinh linh.” Belsin cười khẽ, thần thái rất tươi tắn.
Tiếng nói của Thất Thánh Đại Thiên Sứ vừa vang vọng ra bên ngoài, Ngọc Trang liền cảm nhận được không gian xung quanh cô truyền đến một sự rung động lớn.
Hình như, cả thế giới này, nó đang sợ hãi!
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng chốc sau, một dòng sông khổng lồ, không có đầu nguồn, không có điểm cuối, dòng sông lớn lao này không được tạo nên bởi nước, nó được tạo nên bởi những hạt cát lấp lánh tỏa sáng, mỗi một hạt cát lại có kích thước, ánh sáng khác nhau, màu sắc khác nhau, nhìn từ xa, chúng đang chảy đi về một hướng, lâu lâu, lại có một hạt cát ngừng lại rồi đột ngột tan vỡ thành những điểm sáng, trở thành một phần của dòng sông xinh đẹp tựa tinh hà kia.
Vận Mệnh Trường Hà!
Đây là cái tên Tu Chân Giới, Tiên Giới đặt cho dòng sông đó.
“Mỗi một hạt cát đều là vận mệnh của một sinh linh, vận mệnh càng lớn, nó càng sáng và càng tỏa ra nhiều màu sắc hơn.” Tiếng nói từ tốn của Belsin vang lên.
Belsin đang giải thích cho Ngọc Trang hiểu về dòng sông kia.
“Vận mệnh không có nguồn, không có điểm kết thúc, sinh linh vẫn tồn, vận mệnh bất diệt!” Priscisin nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua dòng sông kia, đang truy tìm gì đó.
Thất Thánh Đại Thiên Sứ khác cũng vậy, bọn họ không hề di chuyển dù chỉ một bước chân, với một đôi mắt sáng tỏ, bọn họ đang tìm kiếm một vận mệnh đã bị chôn vùi như bao vận mệnh khác.
Đó là vận mệnh của Ngọc Trang!
“Ngọc Trang, cô hãy nhắm mắt lại, theo chúng tôi cùng tìm kiếm nào.” Belsin cười khẽ.
Ngay sau đó, Ngọc Trang liền làm theo lời chỉ dẫn của Belsin, cô nhắm chặt đôi mắt lại rồi cảm nhận bằng cảm khác, sau đó, bảy tia sáng bao phủ lấy Ngọc Trang, cảm giác của cô biến thành một tia sáng màu hoàng kim ấm áp bay vào Vận Mệnh Trường Hà.
Thất Thánh Đại Thiên Sứ đang bảo vệ Ngọc Trang!
Vận Mệnh Trường Hà, nơi vô số vận mệnh hội tụ thành một dòng sông lớn, sức mạnh của vận mệnh chảy xuôi, nếu không được bảo vệ thì Ngọc Trang sẽ chẳng thể chống lại lực lượng của dòng sông đó.
Tám người biến mất tại chỗ sâu, vô vàn hạt cát tỏa sáng lung linh, dòng sông uốn lượn chảy xuyên qua Vũ Trụ Tinh Không, rất ít tồn tại có thể nhìn thấy được nó.
Tất nhiên, vào giờ phút này, một ít tồn tại kia đã nhận ra dị tượng của Vận Mệnh Trường Hà, nét mặt rung động, hai mắt trầm tư.
“Vận Mệnh Trường Hà!”
“Siêu Phàm Nhập Thánh, tìm hiểu vận mệnh, xưng là Thánh Giả!”
“Thoát khỏi Vận Mệnh, Siêu Thoát Thánh Minh!”
“Là người nào đang truy đuổi vận mệnh?”
“Vận mệnh tan vỡ, hồn diệt người vẫn.”
“Không biết, và cũng không muốn biết!”
“Không hiểu, và cũng chẳng muốn hiểu!”
“Một bước này, nhấn chìm vô số người mơ màng!”
“Đáng tiếc, ta không dám bước ra!”
“Sinh một thời, chết trở về bụi đất, đời này vô duyên với Thánh Giả, nhưng ta không tiếc, cầu chúc cho người dũng cảm kia, một kết quả mỹ mãn!”

Ngọc Trang ngồi một chỗ, hai mắt nhắm chặt, người ở đây nhưng cảm giác đã rơi vào Vận Mệnh Trường Hà.
Thất Thánh Đại Thiên Sứ đứng ở trong vầng Mặt Trời, đôi mắt rời khỏi Vận Mệnh Trường Hà, bọn họ nhìn Ngọc Trang rồi nói chuyện, âm thanh không thể nghe được bằng cơ quan thính giác bình thường, dù là thần thức cũng không đủ tư cách nghe được.
Chẳng ai biết bọn họ đang nói chuyện gì, có thể là nói về Ngọc Trang, có thể là đang bàn về đất trời ở đây, hoặc cũng có thể chỉ là một cuộc trò chuyện ngẫu hứng.
Thế nhưng, chẳng một ai nhìn thấy, ngoại trừ Ngọc Trang.
Bảy vầng Mặt Trời đứng giữa Vũ Trụ Tinh Không, làm lu mờ toàn bộ ánh sáng của các vì tinh tú kia…
Bảy vầng Mặt Trời đó…
Được gọi là Quang Minh Tinh Thần!
Vận Mệnh của Thất Thánh Đại Thiên Sứ!
Một vầng Mặt Trời treo cao ở kia, còn lớn hơn cả Vận Mệnh Trường Hà…!
Ánh sáng tuyệt đẹp vẫn lan tỏa trong không gian, bảy vầng Mặt Trời đứng yên nơi đó đó, bình tĩnh, đẹp đẽ nhưng lại xa cách với trời đất, không nằm ở không gian, không bị ảnh hưởng bởi thời gian.

Trúc Cơ Cốc.
Sơn Thần nâng Hoa Linh bằng một tay, ánh mắt không rời khỏi Hoa Linh một giây này, cho dù hắn biết Hoa Linh đã không sao nữa rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau đớn ở trong tim.
Hắn gần như giết chết một người bạn thân!
Sơn Thần không bao giờ tha thứ cho bản thân vì hành động đó.
Cho nên hắn quyết định phải chuộc lại lỗi lầm, trả ơn cho cô gái loài người đã cứu lấy Hoa Linh.
Ở trong tầm mắt của mọi người, Priscisin và Ngọc Trang bỗng dưng tan biến, họ không thể truy tìm xem hai người kia đã đi đâu, mọi chuyện dần lắng xuống.
Nhiều tu sĩ, yêu tộc lần lượt rời khỏi Trúc Cơ Cốc, để lại một thế giới đang đi đến sự bình yên, vết kiếm từng bóng hình Thiên Sứ Tộc quá kinh khủng, nó chia cắt cả thế giới này thành hai nửa, tuy vậy, một kiếm kia không phá hủy hay giết hại sinh vật nào ngoại trừ Tiên Tướng.
Chỉ đơn giản là một vết kiếm không thể nào bị xóa bỏ, nó sẽ in đậm vào Trúc Cơ Cốc, vĩnh viễn không biến mất.
Lòng kiêu ngạo của Priscisin là thế, anh ta sẽ không giết hại một sinh linh vô tội nào, anh ta khinh thường làm như vậy, khinh thường làm những hành động bôi nhọ Thiên Sứ Tộc.
Vì anh ta chính là 『Kiêu Ngạo』của Thiên Sứ Tộc!
Nhóm Hắc Tinh, Liễu Tịnh Kỳ không rời khỏi đây, bọn họ đi vòng vòng Trúc Cơ Cốc tìm kiếm ít dược liệu, mục đích chính là tìm Không Yên và Kỷ Lãnh Hoàng.
Đáng tiếc, dù cho tìm kiếm ba ngày trời nhưng họ vẫn không thấy bóng dáng của hai người kia đâu, cứ như hai người kia sẽ biến mất vậy.
Sau cùng, cả bọn hội tụ ở gần không gian bị nứt vỡ kia, còn uy hiếp Thiên Hoàng Tử Tinh Quy đưa cho bọn họ Trúc Cơ Thạch màu tím để đột phá Thiên Địa Nhị Dương nữa.
Rất nhanh, thời gian trôi qua, cho đến một ngày, thời điểm Trúc Cơ Cốc chuẩn bị mở cửa, dịch chuyển toàn bộ sinh linh không thuộc về thế giới ra bên ngoài kia.
Nhóm Hắc Tinh, Liễu Tịnh Kỳ nhìn thấy một người xinh đẹp bước ra từ không khí, đứng đối diện trước bọn họ.
“Ngọc Trang Giáo Chủ!” Hắc Tinh vui mừng hét lớn.
“Cô ta đã trở về!” Liễu Tịnh Kỳ mỉm cười, nụ cười thanh nhã, toát ra một vẻ đẹp thanh khiết từ chối những kẻ khác đến gần.
“Ngọc Trang!” Lâm Phong hô lên.
“Chị trở về rồi.” Dương Khả, Tiêu Mị lau vệt nước mắt vui sướng đang đọng trên mí mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.