Chương trước
Chương sau
“Sức mạnh của tên yêu tộc đó thật khủng khiếp!” Ở một nơi nào đó trong khu vực sườn núi Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, một người đang ngồi dựa vào một gốc cây.
Nhìn vẻ ngoài khoảng chừng mười tám tuổi, hai mắt lăng lệ tràn ngập sát khí, nhiệt độ không khí giảm xuống, hắn ta đang mang một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, một thanh kiếm màu đen tùy ý cắm lên trên mặt đất gần đó.
Hắn đang bị thương, vùng ngực hơi lõm xuống, gãy mấy mấy cây xương sườn, vẻ mặt tiều tụy, hắn đang cố gắng luyện hóa đan dược, linh dược để trị thương.
Người này chính là Hồn Tai, kẻ đột kích Đường Ngọc Lan Anh vào lúc mọi người không chú ý, tuy chỉ chạm nhẹ lưỡi kiếm vào vùng cổ của Đường Ngọc Lan Anh, nhưng cuộc tấn công bất ngờ này đã thành công.
“Tốc độ phản ứng, thần thái của tên yêu tộc kia không phải dạng gà mờ, một kẻ mang đầy kinh nghiệm giết chóc!” 
“Nếu mặt đối mặt, mình không phải là đối thủ của hắn!” Hồn Tai chữa trị một lúc lâu, hai mắt mở ra rồi hắn bắt đầu lẩm bẩm khi nghĩ về một quyền của yêu tộc tên Hắc Tinh, rất đáng sợ, hắn cảm thấy bấy nhiêu đó còn không phải sức mạnh thật sự của Hắc Tinh.
“Tuy vậy, ta đã thành công, chẳng cần phải gây thù hằn với yêu tộc đó làm gì.” Hồn Tai mỉm cười, hắn lục lọi túi trữ vật trong ít giây, sau đó hắn cầm một vật giống như la bàn trên tay, một cây kim ở chính giữa la bàn.
La bàn này rất đặc biệt, nó tỏa ra một khí tức giống hệt như Đường Ngọc Lan Anh.
“Hắc Sát Chú Bàn, tại sao nó không bị hỏng?” Đột nhiên, Hồn Tai hoảng sợ thốt ra trong khi mở to mắt nhìn Hắc Sát Chú Bàn, thông thường, khi giết chết một người thì cây kim của la bàn đó sẽ bị gãy làm đôi, không còn hoạt động nữa.
Bây giờ, tình huống vẫn còn y nguyên, Hắc Sát Chú Bàn vẫn đang chỉ ra phương hướng của Đường Ngọc Lan Anh cho Hồn Tai thấy rõ, điều đó chứng minh Đường Ngọc Lan Anh vẫn còn sống!
“Đột kích thành công nhưng không thể giết được con mồi.” Hồn Tai âm trầm nói ra, giọng nói không ức chế được sự phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên hắn không thể giết chết đối tượng bị truy sát kể từ khi hắn làm sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc.
“Mặc kệ ngươi ở chân trời góc biển nào, có bao nhiêu đồng đội bảo vệ, ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Hồn Tai lạnh lẽo nói, hắn nhìn thoáng qua hướng của cây kim chỉ đường, hai mắt lóe lên một vệt sáng lạnh buốt.
Hắc Sát Chú Bàn còn ở đây, con mồi không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Vật này là pháp bảo do một số người gọi là Chú Sư tạo ra, có thể truy tìm đối tượng bị Hắc Sát Thiên Mạc truy sát, đó cũng là lý do vì sao Đường Ngọc Lan Anh luôn bị đám sát thủ tìm đến nơi.
Nói đến Chú Sư, một quần thể cực kỳ thần bí và tà dị, không một tu sĩ nào lại muốn bản thân đối nghịch với Chú Sư, bởi vì Chú Sư được đánh giá mức độ nguy hiểm còn cao hơn đám Tà Đồ điên cuồng, giết người cách triệu dặm.

Thời gian trôi qua mấy ngày kể từ lúc cửa vào Trúc Cơ Cốc mở ra, hầu như mọi tu sĩ, yêu tộc có thể đi đến dưới chân Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn đều đạt tu vi Trúc Cơ viên mãn, hai mắt nóng bỏng khi nhìn đến đỉnh núi.
Và đó cũng là mục đích cuối cùng của bọn họ!
Đặt chân lên đỉnh núi, tranh đoạt Trúc Cơ Thạch, mở ra con đường truyền kỳ của bản thân!
Kẻ không cam lòng sống qua ngày như một hạt bụi mờ nhạt rồi chết đi như thể không tồn tại sẽ không ngần ngại bước lên cuộc hành trình đẫm máu, cực kỳ gian khổ này.
Tuy nhiên, có một nhóm người lại vội vã hơn hết.
Bởi vì, bọn họ chỉ có một giờ đồng hồ để đi lên đỉnh núi cao chót vót, một giờ nữa, mạng của một người bạn sẽ biến mất, bọn họ phải tăng tốc độ nhanh hơn nữa.
“Tránh sang một bên!” Hắc Tinh hét dài trong khi lao lên dốc cao từ phía dưới chân núi, cậu ta dùng đôi tay đẩy ngang hai tu sĩ đang ở trước mặt sang hai bên.
Hai tu sĩ kia là thiên tài tán tu, đến Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn trước nhóm người Hắc Tinh nên đang ở trên đường tiến thẳng tới đỉnh núi, bất chợt nghe tiếng động lạ, bọn họ sửng sốt nhìn thân thể bay cao lên không trung rồi ngã một cái ầm lên mặt đất.
“A! Là tên khốn kiếp nào!” Hai người tức giận hét lớn, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy một nhóm người đang lao nhanh lên đỉnh núi, để lại một đám bụi mù màu trắng xóa làm bọn họ ho liên tục.
“Mạc Ảnh Quân? Kia là Hàn Hạo Nguyên? Yêu tộc Bạch Viên?!” Hai người ngây người nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu.
“Thật xin lỗi, chúng tôi đang gấp!” Hương Giang chắp tay nói với hai người tán tu không quen biết rồi chạy theo nhóm người ở phía trước.
“Thiên tài của Hoàng Cương Đao Tông?” Hai người lại nhìn nhau,
“Hình như, yêu tộc kia không đơn giản!” Hai người lại thốt ra vì thần thức thấy rõ Hắc Tinh vừa đạp bay năm, sáu tu sĩ khác vì bọn họ cản đường.
Năm, sáu tu sĩ hoảng sợ nhìn theo bóng lưng của Hắc TInh, cái tên yêu tộc Bạch Viên này quá đang sợ, bộ lông màu trắng ngà, sức mạnh thân thể quá biến thái, năm, sáu người họ hợp lực còn giết luôn cả hung thú Kết Đan trung kỳ, ấy vậy mà vẫn không chịu nổi một bàn tay của Hắc Tinh.
“Không chọc nổi!” Bọn họ cùng nhau kết luận.
Đây là cảnh tượng đã diễn ra chừng ba mươi phút trước, Hắc Tinh đánh cho Hác Minh Vệ bại liệt bằng một đấm duy nhất, hù dọa cả đám yêu tộc bỏ chạy, để lại các tiếng khóc thét vì hoảng sợ.
Sau đó, Hắc Tinh vẫn giữ dáng vẻ của Thánh Viên tộc, chạy thẳng một mạch dọn đường cho nhóm Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân.
Bọn họ đi theo sau Hắc Tinh, chẳng phải để tâm đến tu sĩ hay yêu tộc dám cản đường, bởi vi Hắc Tinh đã xử đẹp bọn họ.
“Bộ lông màu trắng…” Mạc Ảnh Quân suy tư nhìn Hắc Tinh.
“Khi trước, đầu tóc của anh ta cũng đổi màu, đây là trạng thái mạnh nhất của Hắc Tinh ư?”
“Mình có thể cảm thấy Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư đang kiêng kỵ Hắc Tinh.”
“Sức mạnh này đã chạm đến lĩnh vực của Nguyên Anh Chân Quân!”
Càng phân tích, Mạc Ảnh Quân càng cảm thấy Hắc Tinh quá đáng kinh ngạc, tu vi Trúc Cơ viên mãn, lực chiến thì đã vào Nguyên Anh Chân Quân, kẻ nào có thể trở thành đối thủ của Hắc Tinh ngay trong Trúc Cơ Cốc này?
“Mặc kệ, đây là may mắn, nếu Hắc Tinh không có thực lực này thì Đường Ngọc Lan Anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tốc độ của chúng ta rất nhanh, nhưng không đủ!” Lâm Phong nhíu mày nhắc nhở sau khi đi được ba mươi phút nhưng cách đỉnh núi còn rất xa.
Thời gian đang điếm ngược, tình trạng của Đường Ngọc Lan Anh càng ngày càng xấu đi, bọn họ sẽ không đến kịp đỉnh núi trong vòng một giờ mất.
“Tôi sẽ sử dụng pháp thuật để tăng tốc, mọi người hãy cẩn thận!” Lâm Phong cao giọng nói ra.
“Được!” Mọi người đều gật đầu đồng ý, bọn họ từng nhìn thấy Lâm Phong đánh vỡ một cơn bão cát bằng một đòn, hiểu rõ Lâm Phong chính là bậc thầy của linh lực hệ phong.
“Bước Chân Của Gió!” Lâm Phong lập tức kết ấn, các ký hiệu huyền ảo xuất hiện rồi bao phủ lấy bàn chân của mọi người, hiệu quả liền hiện rõ ra, tốc độ của bọn họ tăng lên gấp bảy, tám lần, cảnh vật rơi về đằng sau với tốc độ kinh người, đỉnh núi nằm ở trong tầm mắt.
“Tiến lên!” Hắc Tinh hét lớn.
“Trời đất, tốc độ của bọn họ sao lại nhanh vậy?”
“A, cho xin miếng gió đi!”
“Chân tôi đã rã rời, xin các bạn ở đằng trước cho tôi nhập đội!”
“…” 
Dọc đường đi, vì tốc độ tăng vọt nên tạo ra một khung cảnh hỗn loạn, cho nên các tán tu đều nhường đường, tránh xung đột không cần thiết, bọn họ đều nhìn theo đám người đang chạy như bay, vẻ mặt hâm mộ.
Thậm chí, khi nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát, đôi mắt hoàng kim cao quy đầy kiêu hãnh của Hắc Tinh, các yêu tộc đang ở trên đường lên đỉnh núi đều co đầu rụt cổ, nhảy lên mấy cây linh mộc để lẩn trốn.
“Quá đáng sợ!” 
“Lâm Phong, cậu làm rất tốt, chúng ta sẽ đến đỉnh núi trong vòng mười lăm phút nữa!” Hắc Tinh quay đầu nói lớn, còn giơ một ngón tay cái cho Lâm Phong.
“Mười lăm phút nữa à? Vậy là tôi đủ linh lực duy trì đến đỉnh núi rồi.” Lâm Phong thở dài một hơi, việc tăng tốc độ cho toàn đội khiến linh lực của cậu ta bị rút đi như thác nước đổ xuống từ núi cao vậy, áp lực lên cơ thể cũng rất lớn.
Pháp thuật cực hiệu quả nhưng không phải ai cũng có thể thi triển ra được.
Phải nói, số lượng người đến Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn khá lớn, chỉ mới hướng nam của Trúc Cơ Cốc thôi thì đã có gần một trăm tu sĩ lẫn yêu tộc. Kẻ nào kẻ này đều thu hoạch khá nhiều linh dược thần kỳ chứa Đại Đạo Chi Khí, một khi ra bên ngoài thì không sợ thiếu thốn tài nguyên tu luyện nữa.
“Chúng ta tới rồi!” Hắc Tinh cao giọng nói ra sau khi đá bay một viên đá khổng lồ to cỡ ba mươi mét, khung cảnh ở trên đỉnh núi hiện ra trong mắt của mọi người.
Trông từ xa, Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn xuyên qua mây mù, ở trên đỉnh núi, gió lớn gào thét, không khí lạnh buốt, xung quanh toàn là băng, có một vùng đất khá lớn hình tròn ở dưới đỉnh núi, linh lực nồng đậm như có thể biến thành nước, Đại Đạo Chi Khí trôi nổi khắp không gian.
Một vùng đất tốt cho việc tu luyện, chỉ cần ở đây một năm thì bằng hai mươi năm tu luyện ở thế giới bên ngoài.
“Mau đi tìm Trúc Cơ Thạch màu vàng!” Hàn Hào Nguyên thúc giục.
“Chúng ta còn lại mười phút thôi.”
“Được!” Hắc Tinh, Lâm Phong và mọi người gật đầu.
Tuy nhiên, bọn họ vừa đặt chân lên vùng đất hình tròn gần đỉnh núi thì có mấy chục thần thức xuyên qua mây mù để quan sát bọn họ.
Mỗi một thần thức đều cực kỳ mạnh mẽ, thực lực ít nhất là Kết Đan hậu kỳ trở lên.
“Hác Minh Vệ đi lên từ hướng nam, xem ra các ngươi đã đánh bại hắn!” Một giọng nói như tiếng thét vang vọng ra, một bóng đen bay đến chặn đường nhóm Hắc Tinh, đó là Hắc Lôi Dạ Xoa.
“Tránh sang một bên!” Hắc Tinh lạnh lùng nói.
“Ồ! Một con Bạch Viên như ngươi cũng dám to tiếng với Phù Dạ Tư Quân ta?” Phù Dạ Tư Quân lạnh lùng chất vấn, một bàn tay lôi điện màu đen chụp tới Hắc Tinh.
“Cút!” Hắc Tinh thấy vậy, cậu ta biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện đã đứng gần Phù Dạ Tư Quân, một chân quét ngang trúng vào phần bụng của Phù Dạ Tư Quân.
Bành!
Phù Dạ Tư Quân không phản ứng kịp, thân thể bắn ngược ra đằng sau với tốc độ như một tia chớp, hắn ta đâm trúng vào phần đỉnh núi tạo ra một tiếng động lớn.
“Phù Dạ Tư Quân? Chẳng phải hắn ta vừa rút lui sao?” Một vài thanh âm ngạc nhiên vang lên khi thấy Phù Dạ Tư Quân mất khả năng chiến đấu.
“Là kẻ nào làm?” Một Hắc Lôi Dạ Xoa gầm thét.
Hai mươi mấy bóng người, yêu tộc đều ngừng trận chiến đang diễn ra, bọn họ nhìn về phía nam, nơi Phù Dạ Tư Quân bị đánh bay.
Mây mù tản đi nhanh chóng, một nhóm người hiện ra từ trong làn khói mờ ảo, dẫn đầu là Hắc Tinh, Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân.
Lúc này, Hắc Tinh mới nhận thức chuyện gì đang xảy ra ở phần đất hình tròn gần đỉnh núi, cậu ta nhìn thấy có một ít viên đá màu đỏ, màu vàng đang đính trên phần đỉnh núi nhô cao, bọn chúng tỏa ra một luồng khí đặc biệt làm linh lực trong người của Hắc Tinh phát ra cảm giác ham muốn.
Trúc Cơ Thạch!
Hai mươi mấy người đến đây trước đã ra tay đánh nhau tranh đoạt Trúc Cơ Thạch.
Phù Dạ Tư Quân thực lực không đủ nên hắn đã lùi ra sau, chờ đợi Hác Minh Vệ đến đỉnh núi rồi hợp tác tranh giành Trúc Cơ Thạch. 
Ngoài ra, có năm Hắc Lôi Dạ Xoa, hai Đại Lực Xích Hùng, hai Thiết Thạch Nghĩ Tộc, hai Mộng Hương Điệp Tộc, hai Kim Mao Huyền Tư, hai Độc Giác Ngân Lang Tộc, số còn lại là tám tu sĩ con người, bọn họ có tán tu, có tu sĩ đến từ Đà La Môn, Hợp Ma Tông, Kỷ Hằng Vương Triều, Yêu Nguyệt Tông…
Các tu sĩ tự mình tranh đấu vì bọn họ suy nghĩ thấu đấu, nếu như liên hợp lại thì các yêu tộc cũng liên hợp, tám tu sĩ không đủ so với mười lăm yêu tộc, cho nên tự tranh đấu giành lấy Trúc Cơ Thạch cho bản thân tốt hơn là hợp tác.
“Ta muốn một ít viên Trúc Cơ Thạch màu vàng, kẻ nào không đồng ý thì cứ đứng ra!” Hắc Tinh trầm giọng nói trong khi nhìn qua các khuôn mặt của yêu tộc, tu sĩ.
“Bạch Viên tộc, ngươi quá kiêu ngạo!” Một Hắc Lôi Dạ Xoa đập cánh, bay đến chặn đứng Hắc Tinh.
“Muốn Trúc Cơ Thạch? Được thôi, ngươi hãy qua ải của bọn ta trước đã.” Một Độc Giác Ngân Lang tộc lạnh lùng lên tiếng.
“Kẻ nào đến đây mà không phải vì Trúc Cơ Thạch, tuy nhiên, chỉ có mười viên màu đỏ ở đó, không đủ phân chia, nếu ngươi đã hống hách vậy thì bọn họ không ngại đào thải ngươi khỏi cuộc tranh đấu này!” Một Kim Mao Huyền Sư gầm gừ.
Nghe lời nói từ Kim Mao Huyền Sư, nhiều người cũng lạnh mặt bước ra đứng cản trở Hắc Tinh.
Bị mấy chục ánh mắt nhìn vào, Hắc Tinh vẫn đứng thẳng sống lưng, đôi mắt màu hoàng kim hơi khép lại, cậu ta đưa một ngón tay ra rồi ngoắc ngoắc:
“Tất cả các ngươi cùng xông lên đi! Miễn cho phí thời gian của ta!”
“Trời ạ!” Hàn Hào Nguyên trố mắt há mồm thốt ra thành tiếng.
“Đó là Tử Vi Nhị Kiếm, Cơ Hoàng Thiên Ân?!”
Hàn Hạo Nguyên giật mình vì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Cơ Hoàng Thiên Ân, một người thanh niên đang mặc một bộ đồ giống như người có địa vị cao quý, xuất thân từ gia tộc họ Cơ, một gia tộc nắm nhiều quyền lực trong Tử Vi Kiếm Tông.
Đặc biệt hơn nữa, Cơ Hoàng Thiên Ân còn sở hữu một thể chất khá hiếm, Thanh Ti Thiên Kiếm Thể!
Cơ Hoàng Thiên Ấn mang hai bao tay màu đen, mười đầu ngón tay chuyển động như thể đang nắm lấy một thứ gì đó vô hình, không tu sĩ, yêu tộc nào đứng gần Cơ Hoàng Thiên Ân vì bọn họ cảm thấy nguy hiểm đến lạnh người khi nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt kia.
“Đánh bại tất cả bọn họ, lấy Trúc Cơ Thạch!!” Trịnh Quốc Tấn hô hào.
“Chúng ta cũng lên!” Mạc Ảnh Quân nhìn Lâm Phong rồi nói ra.
“Được!” Lâm Phong gật đầu mạnh đồng ý.
“Xông lên!” Hắc Tinh hét lớn.
Ba người dẫn đầu liền phóng thẳng về phía trước, tấn công đến đám tu sĩ, yêu tộc đang ngáng đường, cả hai bên căng thẳng tột độ, từng người sử dụng đòn tấn công mạnh nhất để giao đấu.
Hắc Tinh dùng hai nắm đấm đánh mạnh, các ngọn gió sắc lẻm bao quanh Lâm Phong, một thanh âm keng vang dội từ thanh đao lớn của Mạc Ảnh Quân.
Các vệt sáng bay đến gần, chẳng mấy chốc sau, cả hai bên lâm vào trận chiến tranh giành Trúc Cơ Thạch màu đỏ.
Và đó cũng là lúc bên yêu tộc, tu sĩ cản đường Hắc Tinh nhận ra thực lực giữa đôi bên cách biệt quá lớn, những ai bị Hắc Tinh đánh tới đều bay lên trời cao, ngay cả Hắc Lôi Dạ Xoa với tia lôi điện màu đen cường hoành cũng không thể ngăn cản Hắc Tinh.
“Thanh Ti Vạn Đoạn!” Cơ Hoàng Thiên Ân lạnh nhạt nói ra, mười đầu ngón tay chuyển động theo một quy luật kỳ dị nào đó,
Mười tia kiếm khí chạy dọc giữa không khí, chúng di chuyển một cách hỗn loạn nhưng lại có mục đích chính xác, kiếm khí sắc bén bao phủ một vùng đất lớn, còn cắt trúng luôn cả nhiều yêu tộc muốn tham chiến.
“Kiếm Thể?” Hắc Tinh nghi ngờ nói nhưng cậu ta không có thời gian, một bóng mờ cao lớn bao phủ trời đất, Hắc Tinh xiết chặt nắm đấm rồi đánh ra một quyền.
“Thánh Viên Thông Linh Quyền!”
Bành!
Mười kiếm khí vô hình giống như sợi tơ nhện của Cơ Hoàng Thiên Ấn đứt gãy, còn Cơ Hoàng Thiên Ân thì bị đẩy lùi ra chừng mấy chục mét, máu tươi tràn lên khóe miệng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hắc Tinh.
Hắc Tinh không nhìn Cơ Hoàng Thiên Ân quá nhiều, cậu ta xông lên đánh bại từng kẻ cản đường, tiến đến gần Trúc Cơ Thạch màu đỏ, còn nhóm người Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân, Hàn Hạo Nguyên bảo vệ những người khác và Đường Ngọc Lan Anh để theo sau Hắc Tinh.
“Đừng để hắn lấy được Trúc Cơ Thạch!” Một Hắc Lôi Dạ Xoa không cam lòng, hắn gào thét khi thấy Hắc Tinh đã gần chạm đến đỉnh núi đính Trúc Cơ Thạch.
Thế nhưng, không có một kẻ nào ở trên đường đi của Hắc Tinh nữa, tất cả đều bị đánh bại một cách chóng vánh.
Sau cùng, Hắc Tinh đưa một bàn tay đặt lên phần đỉnh núi, cậu ta vừa định đào một viên Trúc Cơ Thạch màu vàng thì bỗng nhiên một tiếng kiếm minh vang lên.
Keng!
Ngay sau đó, không khí trở nên tươi mát như thể nơi này là ở giữa một cánh rừng xanh tươi ngào ngạt, mùi thơm tràn ngập không gian mới mẻ của thiên nhiên đất rừng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo một chiếc lá cây màu xanh lục bích, chiếc lá cây nhẹ nhàng bay tới gần Hắc Tinh, chiếc lá cây nhỏ nhắn, sinh cơ dạt dào.
Keng!
Vô vàn kiếm khí đột nhiên nổi lên, bao phủ nhóm Hắc Tinh vào trong!
“Đây là lá cây liễu?!” Hàn Hạo Nguyên mở to mắt nhìn chiếc lá cây màu xanh vừa biến thành kiếm khí, vẻ mặt rung động, ẩn sâu trong hai con người là một sự hoảng sợ tột đỉnh.
“Tử Vi Đệ Nhất Kiếm, Thiên Liễu Đạo Kiếm, Liễu Tịnh Kỳ!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.