“Hắc Tinh này còn mạnh hơn cả lời đồn đại.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ vừa vuốt râu vừa nói, ánh mắt chăm chú quan sát trận chiến. “Hai người này đều gần chạm đến trình độ của thiên tài ba sao!” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ nghiêm nghị nói. “Đó là phước của bổn tông!” Các tu sĩ khác nở nụ cười vui sướng. Thiếu Tông Chủ tài hoa hơn những gì họ tưởng, có lẽ sau này, Mạc Ảnh Quân sẽ là đầu tàu dẫn dắt Hoàng Cương Đao Tông đến huy hoàng, thịnh thế. Được theo sau một người giống vậy thì bọn họ cũng cam nguyện! Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, năm thiên tài một sao ngưng thần nhìn xem, biểu tình chuyển từ ngạc nhiên cho đến kính phục. Họ không ngờ lại tận mắt nhìn thấy một trận chiến đặc sắc cỡ này, khiến cho nội tâm của họ bừng bừng nhiệt huyết. Mạc Ảnh Quân và Hắc Tinh đánh nhau không biết bao nhiêu lâu, hai người thấm mệt, mồ hôi chảy xuống từ trán làm ướt cả quần áo, nhưng người nào người nấy đều cảm thấy thoải mái. “Hắc Tinh, kể từ giây phút này, anh chính là người bạn tốt của tôi!” Mạc Ảnh Quân cười to một tiếng, khí khái hào hùng. “Được, kể từ nay về sau, Mạc Ảnh Quân, cậu cũng là một người bạn thân của tôi!” Hắc Tinh hào hứng hét dài. “Nếu anh đã xem tôi là bạn, vậy thì hãy cho tôi chiêm ngưỡng thứ sức mạnh ẩn dấu trong cơ thể của anh đi!” Mạc Ảnh Quân nghiêm giọng, cậu ta lùi lại không tiếp tục giao chiến với Hắc Tinh nữa. Hoàng Cương Khí trong cơ thể Mạc Ảnh Quân đã cảnh báo rằng Hắc Tinh, người đứng trước mặt cậu cực kỳ đáng sợ, thậm chí có thể uy hiếp đến mạng sống của cậu. Chứng minh rằng Hắc Tinh đang che dấu sức mạnh thật sự! Một việc khiến Mạc Ảnh Quân vừa vui nhưng cũng vừa chấn kinh. Phải biết để so tài ngang hàng với Hắc Tinh đến bây giờ, Mạc Ảnh Quân đã sử dụng hết những gì cậu ta có để chiến đấu. Thế nhưng, Hắc Tinh nhẹ nhõm chống đỡ, thậm chí còn phản kích, đánh cho Mạc Ảnh Quân bị thương nhẹ. Hoàng Cương Khi trong cơ thể Mạc Ảnh Quân, bị linh hồn Mạc Ảnh Quân chiếm hữu, tạo ra một linh thể gọi là Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư, thứ kết hợp giữa Hoàng Cương Khí và Hỏa Phần Cuồng Nộ Sư Trảm trong Hoàng Cương Tam Đao. Một thứ độc bản thuộc về Mạc Ảnh Quân! Cho nên cậu ta có thể nhận được một ít khả năng đặc thù của nó, cảm nhận nguy hiểm của kẻ thù, dù cho thứ cảm nhận kia đôi khi không đúng đắn, nhưng Mạc Ảnh Quân đặt niềm tin vào nó ngay tại giờ phút này. “Cậu thực sự muốn tôi dùng đến nó?” Hắc Tinh cũng không tấn công nữa, cậu ta đứng lẳng lặng ở một chỗ, giọng nói bình tĩnh nhìn Mạc Ảnh Quân. “Trận chiến sẽ không có ý nghĩa gì khi đôi bên không sử dụng toàn lực!” Mạc Ảnh Quân trầm giọng nói ra. “Cậu nói rất đúng, việc tôi đang làm giống như đang khinh thường cậu vậy.” Hắc Tinh nhẹ nhàng gật đầu rồi nói. Hắc Tinh biết cảm nhận của một người trong các trận chiến giống vậy, nếu biết đối phương giữ lại thực lực chẳng khác nào đối phương đang sỉ nhục cậu. Một điều không thể tha thứ! “Tôi sẽ sử dụng hết sức mạnh, cậu phải cẩn thận!” Hắc Tinh ngưng trọng nói. “Được, để đáp lại anh, tôi cũng sử dụng tuyệt kỹ mà do tôi sáng tạo dựa trên đao pháp của tổ tiên đi trước!” Mạc Ảnh Quân cười hào sảng nói ra. Thấy hai người nói chuyện, không có ý định che dấu âm thanh, hay truyền âm lẫn nhau gì, mọi người ở ngoài đều cảm thấy khó tin. “Hắc Tinh, anh ta che dấu thực lực ư?! Ngay cả khi chiến đấu với Thiếu Tông Chủ?!” Năm thiên tài ngây người lẩm bẩm. “Thiếu Tông Chủ đã nói vậy thì không sai đâu.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ khẽ nói. “Không ngờ tôi đã đánh giá thấp Hắc Tinh!” Sau đó, hắn ta lại cảm khái một tiếng. Dù cho xem Hắc Tinh là thiên tài ngang hàng với Mạc Ảnh Quân, tuy nhiên, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, Hắc Tinh là một thiên tài mạnh mẽ hơn Thiếu Tông Chủ rất nhiều. Vậy thì, toàn bộ khả năng của Hắc Tinh là gì? Giới hạn của Hắc Tinh nằm ở đâu? Liệu đó có phải là sự xuất hiện của một thiên tài ba sao hay không? Mọi người đều ngưng thần, ánh mắt chăm chú không bỏ sót một chi tiết, tiếp tục nhìn trận chiến đang đi đến hồi kết. “Hình như chúng ta cũng chưa từng thấy anh Hắc Tinh sử dụng toàn bộ sức mạnh.” Dương Khả nghiêng đầu nói nhỏ. “Đúng rồi đó, điều đó khiến em càng hiếu kỳ về sức mạnh chân chính của anh Hắc Tinh.” Tiêu Mị mỉm cười nói ra. “Hoa Linh không có hiếu kỳ, Hoa Linh tiếp tục ăn kẹo đây.” Hoa Linh lanh lảnh nói trong khi ngồi trên vai của Ngọc Trang. “Một khi Hắc Tinh bạo phát, Mạc Ảnh Quân sẽ gặp nguy hiểm!” Ngọc Trang nhẹ giọng nói. Thanh Vũ, Lâm Phong, Không Yên đều gật đầu đồng ý, sức mạnh ẩn chứa trong thân thể của Hắc Tinh không đùa được đâu, đó là niềm kiêu ngạo, sự cuồng bá của một chủng tộc thời kỳ hoang mang viễn cổ, Thánh Viên tộc! Tại giữa sân đấu lâm thời, hai đối thủ đứng cách xa nhau, cả hai đều tập trung cao độ, dùng toàn bộ thân thể và tinh thần để chiến đấu. Mạc Ảnh Quân cảm thấy bầu không khí khác hẳn đi, nó trở nên ngưng trọng hơn lúc trước, áp lực thì tăng lên một cách đột ngột làm cơ thể Mạc Ảnh Quân di chuyển khó khăn. Thế nhưng, Mạc Ảnh Quân không hề từ bỏ ý nghĩ muốn được nhìn thấy sức mạnh thật sự của Hắc Tinh, cậu ta nắm chặt thanh đao trên tay, ánh mắt lăng liệt nhìn Hắc Tinh, khí thế cao ngất trời, linh lực hiển hóa thành một con Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư, nó gầm thét làm cho không khí rung động mãnh liệt. “Gào!!” Tiếng thét đầy bá đạo kia, như thể một thanh đao bá tuyệt vừa bay ra khỏi vỏ sau một thời gian ngủ đông dài. “Đây là Kim Hoàng Bá Đao, đao thuật do tôi sáng tạo!” Mạc Ảnh Quân trầm thấp nói. “Rất tốt!” Hắc Tinh cười lớn, sau đó ánh mắt thay đổi, từ một Hắc Viên tộc chuyển hóa thành một Thánh Viên tộc, đặc trưng là bộ lông màu trắng tinh khiết, ở trong hình dạng người, đầu tóc của Hắc Tinh biến thành màu trắng, cặp mắt màu hoàng kim yêu dị, tựa như Đế Hoàng giáng lâm từ thời viễn cổ, mỗi một động tác đều cao quý theo một cách cuồng ngạo. Thấy hình dạng khác khác lạ của Hắc Tinh, nhưng áp lực thay đổi một trăm tám mươi độ, Mạc Ảnh Quân cảm thấy phảng phất như cậu ta đang đứng trước một khu rừng tráng lệ, một khu rừng hoang dại vô ngần, và thấy một tồn tại khổng lổ đang đứng ở kia, chẳng khác gì một Đế Vương, một Chúa Tể cực kỳ cường đại. Đây không còn là linh áp bình thường nữa rồi, hai chân của Mạc Ảnh Quân bỗng chốc lún sâu xuống mặt đất, tay cầm đao trở nên trầm trọng hơn, như thể cậu ta đang đối mặt với một Nguyên Anh Chân Quân, không, Chân Quân không thể tỏa ra một khí chất cuồng ngạo đến vậy, đây là một Vương Giả thật sự! Hắc Tinh đứng ở một chỗ, thân thể thẳng băng, khí chất hiên ngang, tạo cho người khác một cảm giác rằng ở trong đất trời này, không một thứ gì có thể lay động Hắc Tinh. “Quá mạnh!” Toàn bộ tu sĩ của Hoàng Cương Đao Tông biến sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn Hắc Tinh. “Hắc Tinh, điểm đến là dừng!” Thanh Vũ chậm rãi nói ra. Hắc Tinh nhẹ nhàng gật đầu với Thanh Vũ, sau đó lại nhìn thẳng về Mạc Ảnh Quân. “Tới đây đi, hãy sử dụng thứ mà cậu tự hào nhất để chiến đấu với tôi!” Hắc Tinh cao giọng nói ra. “Được!” Mạc Ảnh Quân hít sâu một hơi, bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, bây giờ, tại khoảng khắc này, đối thủ duy nhất của Mạc Ảnh Quân là Hắc Tinh, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Một cầm chặt thanh đao, Kim Hoàng Cuồng Nộ Sự ngẩng cao đầu, thân thể hùng tráng uy mãnh, ánh mắt lăng liệt nhìn Hắc Tinh. “Kim Hoàng Bá Đao!” Mạc Ảnh Quân hét to một tiếng, tay cầm đao chém tới, ngay tức khắc, Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư liền há to mồm, phun ra một cột sáng sắc bén, cuồng bạo đâm thẳng đến Hắc Tinh. Nó lướt qua giữa không trung, xé ngang không khí, để lại một đường đao dài trên mặt đất, nhìn thấy sức mạnh khổng lồ từ Kim Hoàng Bá Đao, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. “Đòn tấn công này có thể làm tu sĩ Kết Đan hậu kỳ trọng thương!” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ ngạc nhiên nói ra. “Quá mạnh mẽ!” Đám thiên tài cảm thán một tiếng. “Không đủ!” Ngọc Trang nhẹ nhàng lắc đầu đánh giá. Thấy đối thủ đã ra tay bằng tất cả những gì bản thân có, Hắc Tinh cũng không dám lãnh đạm, cậu ta bước lên phía trước một bước, ánh mắt lạnh lùng bá tuyệt, linh lực hùng hồn phóng cao lên trời, phảng phất như có một chủng tộc đang ngự trị tại đó, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống trần thế. “Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Hắc Tinh trầm giọng nói lớn, sau đó cậu ta đấm về phía trước một đấm, không khí nổ tung, mặt đất vỡ nát, cho dù ánh sáng của trời cao cũng nhạt nhòa, trận pháp run rẩy dữ dội sắp nổ nát. “Khí thế này…” Thanh Vũ kinh ngạc nói ra. “Ý cảnh?” Lâm Phong, Không Yên giật mình. “Hắc Tinh cũng ngộ ra ý cảnh riêng biệt của bản thân rồi.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra. Ầm! Hai luồng sức mạnh ầm ầm đập vào nhau rồi nổ tung, một luồng sóng khí thổi mạnh ra ngoài, đánh vỡ trận pháp gia trì mặt đất, chuẩn bị phá hủy luôn cả trận pháp che dấu linh lực ba động, khiến cho mặt đất sụp lún xuống rất sâu. Ầm! Lại một tiếng động vang lên, một bóng người bay ngược ra sau, đâm thẳng vào một bức tường mới ngừng lại, đó chính là Mạc Ảnh Quân với ánh mắt vẫn còn bần thần. “Cảm ơn anh đã nhường!” Mạc Ảnh Quân bay khỏi đống đổ nát, cậu khom người nói với Hắc Tinh. Nhưng Hắc Tinh còn chưa trả lời, dư âm của hai nguồn sức mạnh quá lớn, đánh bay hết tu sĩ gần đó, chuẩn bị đột phá trận pháp, xông thẳng ra bên ngoài, nếu vậy thì đám tu sĩ ngoài kia sẽ nhìn thấy. Mạc Ảnh Quân còn đang lo lắng chuyện đó xảy ra, nào ngờ cậu ta mở to mắt nhìn một bóng người uyển chuyển đang từ từ lơ lửng giữa không trung, tia sáng nhảy múa vòng quanh cô gái kia, tựa như bọn chúng đang thần phục một tồn tại siêu nhiên. Thậm chí ánh sáng của Mặt Trời cũng cam nguyên phai nhòa, nhường ra vị trí trung tâm của thiên địa cho cô gái ấy. “Đó là người con gái tên Ngọc Trang.” Mạc Ảnh Quân kinh hãi nói. Kế tiếp, cậu ta còn rung động hơn vì thấy Ngọc Trang nhẹ nhàng đưa một ngón tay chỉ về phía dưới, ngay tức khắc, các tia sáng chan hòa liền ngưng tụ thành một bức tường bao phủ bốn phương tám hướng, thay thế cho trận pháp che dấu linh lực ba động, còn triệt tiêu luôn cả cỗ sức mạnh đang bạo nộ kia. Giải quyết sức mạnh đủ đánh chết tu sĩ Kết Đan đỉnh phong bởi một ngón tay, điều đó làm cho mọi người ở đây đều ngạc nhiên đến ngây người. “Anh Thanh Vũ đã bảo dùng lực ít thôi, làm sao cậu lại vẫn sử dụng sức mạnh cỡ đó chứ?” Ngọc Trang không vui nhìn Hắc Tinh. “Xin lỗi, là do tôi quá hưng phấn.” Hắc Tinh gãi đầu, áy náy nói ra, thân thể biến trở về như thường, linh áp cũng tan biến như chưa hề tồn tại. Lúc giao đấu với Mạc Ảnh Quân, Hắc Tinh đã chuyển hướng năng lượng khổng lồ để nó không đánh trúng Mạc Ảnh Quân, nào ngờ nó lại bay lên trời, đột phá trận pháp do Thanh Vũ bố trí. Ngọc Trang phản ứng nhanh, cô xuất thủ giải quyết giúp tai nạn cho Hắc Tinh, nếu không, cả Hàn Linh Sơn đã sôi trào vì sức mạnh xuất hiện đột ngột rồi. “Những người này là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong ư?” Đám tu sĩ Kết Đan kỳ của Hoàng Cương Đao Tông cười khổ nói. “Sao tôi cảm thấy, khi so với họ thì tôi mới chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ!” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cười méo miệng. “Tôi thua!” Mạc Ảnh Quân cố gắng để trấn định, sau đó cậu cao giọng nói ra. “Tôi rất hài lòng vì trận chiến, cảm ơn cậu đã ứng chiến!” Hắc Tinh cười nhẹ nói ra. “Không, tôi mới là người nên cảm thấy vinh hạnh, tôi đã ngộ ra nhiều thứ thông qua trận chiến này, cảm ơn anh đã nương tay.” Mạc Ảnh Quân lắc đầu nhẹ rồi nói. “Được rồi, hai người mau sửa chữa lại nhà cho Hàn Linh Tông đi.” Dương Khả mỉm cười cắt ngang hai người cứ đang nhường lẫn nhau. “Dương Khả nói đúng á, Hàn Linh Tông sẽ rất khó chịu nếu chúng ta trả lại cho họ một dãy nhà dổ nát.” Tiêu Mị nhẹ giọng nói ra. Mạc Ảnh Quân và Hắc Tinh nghe vậy, cả hai nhìn nhau rồi cười to, họ cảm thấy bản thân đã tìm thấy một người bạn đáng giá, một tình bạn tạo nên từ trận chiến. Hai người bắt tay vào công việc sửa chữa kiến trúc của dãy biệt viện, sau đó mọi người nói chuyện ít lâu, sử dụng trà và một ít thức ăn vặt do Thanh Vũ đem ra, tiếp theo, Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng cùng các tu sĩ khác rời khỏi. “Chúng ta không có việc trong ngày hôm nay vì Thiên Tài Hội đang tuyển chọn các ứng viên đủ tư cách tham dự.” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi nhìn mọi người. “Các tu sĩ, tán tu không tham dự Diệt Kiến Hội sẽ phải thi đấu ở một vòng loại, người nào đứng vững trên võ đài năm phút sẽ đủ tư cách tham dự vòng trong.” “Hợp Ma Tông quyết định tuyển chọn năm ngàn tu sĩ trong ngày hôm nay.” Lúc Thanh Vũ nói chuyện với Mạc Ảnh Quân thì cậu ta đã giải thích về quy tắc của Thiên Tài Hội. “Vào ngày hôm sau, cuộc tranh đấu chính thức sẽ bắt đầu, tuyển chọn ra người đứng đầu trong hai ngày tới.” “Vì lối vào của Trúc Cơ Cốc đang đóng kín nên không biết thời gian chính xác khi nào nó sẽ mở ra, nhưng chắc chắn rằng nội trong một tuần lối vào sẽ giải tỏa, cho phép tu sĩ tiến vào.” “Nếu mọi người có hứng thú thì cứ đi đến gần lối vào Trúc Cơ Cốc, quan sát vòng loại của Thiên Tài Hội đi.” Thanh Vũ nói ra hết những gì hắn nghe từ Mạc Ảnh Quân với mọi người. “Vâng!” Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, Dương Khả, Tiêu Mị, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy đều hào hứng đáp lại. Còn Ngọc Trang không thích thú với sự tranh đấu của tu sĩ nên cô không đi, ở lại đây bồi bạn với Hoa Linh. Thấy mọi người đều rời khỏi, Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Ý cảnh của Hắc Tinh có liên quan đến chủng tộc, có lẽ cái chết của Hắc Đinh đã thật sự trở thành một vết thương trong lòng của Hắc Tinh.” “Hi vọng cậu ta sẽ không gục ngã.” Nói đến đây, Thanh Vũ không khỏi thở dài một hơi, vẻ mặt suy tư. Hắc Đinh, và rất nhiều tộc nhân của Hắc Viên tộc chết dưới tay của Dị Hồn Chân Quân, điều đó kích thích Hắc Tinh, thúc đẩy việc hình thành ý cảnh liên quan đến cả chủng tộc của cậu ta, một ý cảnh mong muốn chủng tộc của mình cường đại hơn, như là Thánh Viên tộc huy hoàng tại man hoang vậy. Một ý cảnh, cũng là một áp lực nặng nề đang đè lên vai của Hắc Tinh. Hắc Tinh không thể nghĩ ra gì khác ngoài chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu để cải thiện bản thân mình! Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu luôn cả phần của chúng tộc, không hề ngừng nghỉ, không thể cảm thấy mệt mỏi! Loại người đó, dù cho có cứng rắn đến cách mấy, rồi có một ngày, họ cũng sẽ gục ngã…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]