Chương trước
Chương sau
“Chuyện này là sao, ngươi hãy nói cho rõ ràng?!” Thấy Lý Thừa Ngân cam đoan bằng sự tự tin kia, Lương Phi Nguyên bình tĩnh hỏi.
Đó cũng là câu hỏi của toàn thể người đang có mặt ở đây,
Thanh Vũ đánh đuổi, tiêu diệt Xích Nghĩ Ma Tộc, gây tổn thất nghiêm trọng cho chúng, nhưng vẫn còn một cỗ lực lượng mạnh nhất đang tập hợp tại lối vào Trúc Cơ Cốc.
Trong đó không thiếu cá thể Kết Đan đỉnh phong, cùng nhiều cá thể Kết Đan kỳ.
Tổng số lượng khoảng chừng hơn mười ngàn con. 
Có thể nói, đây là nguồn sức mạnh cuối cùng của Xích Nghĩ Ma Tộc.
Một khi đánh tan hết chúng thì tu sĩ sẽ dọn dẹp sạch sẽ lối vào Trúc Cơ Cốc, từ đó trở về sau, Xích Nghĩ Ma Tộc không còn là một mối nguy hiểm nữa.
Phải mất ít nhất hàng trăm năm để chúng ngoi đầu lên một lần nữa.
Người được lợi lớn nhất trong việc này là Hàn Linh Tông, cho nên bọn họ giao toàn bộ quyền lực cho Hợp Ma Tông, không hề đá động gì tới Diệt Kiến Hội, thành thật làm một thành viên tham dự mà thôi.
Nay Lý Thừa Ngân lại thông báo một tin tức rằng nguồn sức mạnh của Xích Nghĩ Ma Tộc không còn đáng quan tâm nữa, cho nên ai ấy đều cảm thấy hiếu kỳ, nghi hoặc.
“Làm sao có thể chứ?” Hắc Tinh lắc đầu nói ra.
“Một mình Lý Thừa Ngân không đủ khả năng giải quyết số Xích Nghĩ Ma Tộc kia.” Không Yên gật đầu đinh ninh nói.
“Có thể hắn đã sử dụng một kế hoạch gì thì sao?” Dương Khả suy đoán. Lý Thừa Ngân nắm trong tay một phần sức mạnh lớn của Đà La Môn, có thể rằng hắn sử dụng sức mạnh kia tiêu diệt hung thú.
Nhưng nghĩ lại, chắc chắn không thể nào, Đà La Môn sao ngu ngốc đến nỗi bỏ giá cao để quét sạch Xích Nghĩ Ma Tộc, một chủng tộc vốn không ảnh hưởng gì đến Đà La Môn.
“Chúng ta hãy chờ lời giải thích từ hắn ta.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra.
Bây giờ đoán mò đoán non cũng vô ích, nên nghe Lý Thừa Ngân giải thích thì hơn.
“Ta có thể cam đoan điều đó.” Lý Thừa Ngân cao giọng nói trong khi nhìn mọi người.
“Xích Nghĩ Ma Tộc đã không còn ở lối vào Trúc Cơ Cốc, các vị có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
“Mời Lương Phi Nguyên Thiếu Tông Chủ ra lệnh tổ chức Thiên Tài Hội sau một ngày nữa, tại lối vào Trúc Cơ Cốc, từ đó tuyển chọn ra người đủ tư cách tiến vào bên trong Trúc Cơ Cốc.” Lý Thừa Ngân nhìn sang Lương Phi Nguyên.
“Không vội.” Lương Phi Nguyên chậm rãi lên tiếng.
“Hãy đến nơi đó điều tra.” Sau đó hắn ta ra lệnh cho một thuộc hạ.
“Vâng!” Người kia là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hắn lập tức phóng lên trời cao, bay thẳng đến lối vào Trúc Cơ Cốc.
“Chúng ta hãy cùng chờ đợi người đó, nếu Xích Nghĩ Ma Tộc biến mất thì ta sẽ ra lệnh kết thúc Diệt Kiến Hội, bắt đầu Thiên Tài Hội.” Lương Phi Nguyên nhàn nhạt lên tiếng.
“Cứ làm theo lời của ngươi.” Lý Thừa Ngân thản nhiên nói.
Bầu không khí bắt đầu yên tĩnh hẳn đi, ai nấy đều nghỉ ngơi chờ đợi kết quả từ tu sĩ của Hợp Ma Tông.
Chẳng lâu sau, chừng mười phút đồng hồ, tu sĩ Kết Đan trung kỳ dùng tốc độ lớn nhất, không để ý tới linh lực tiêu hao nhanh chóng, cuối cùng hắn hoàn thành nhiệm vụ, trở lại tường thành.
Hắn khom người với Lương Phi Nguyên, thành thật báo cáo: “Thưa Thiếu Tông Chủ, không còn một cá thể nào của Xích Nghĩ Ma Tộc tồn tại ở lối vào Trúc Cơ Cốc.”
“Làm tốt lắm!” Lương Phi Nguyên gật đầu nhẹ nói ra.
“Mọi người đã nghe rõ rồi chứ.” Lương Phi Nguyên nở nụ cười nhìn những người khác.
“Ta tuyên bố kết thúc Diệt Kiến Hội với thành công tốt đẹp!”
“Một ngày sau, luận công ban thưởng, bất cứ tu sĩ Kết Đan trung kỳ nào tham dự Diệt Kiến Hội đều nhận được một danh ngạch đi thẳng vào Trúc Cơ Cốc, người không đủ điều kiện thì tham dự Thiên Tài Hội, chỉ cần đạt thứ hạng một ngàn trở lên thì sẽ được phép tiến vào trong đó.”
“Đây là quyết định chung của Ngũ Đại Thế Lực, không thể sửa đổi, hi vọng mọi người hãy chuẩn bị cho thật tốt.” 
Lương Phi Nguyên nói xong, hắn lạnh lùng liếc Thanh Vũ một cái, tu vi Kết Đan sơ kỳ, không thể nhận quyền lợi, cho nên những người đi bên cạnh Thanh Vũ phải tham dự Thiên Tài Hội.
Thế là cả đám người lần lượt rời khỏi tường thành, Hàn Linh Tông dỡ bỏ phòng tuyến, cả Hàn Linh Thành lâm vào không khí hân hoan, tươi tắn vì không sợ Xích Nghĩ Ma Tộc tấn công nữa.
“Hợp Ma Tông tuyên bố thu được rất nhiều tài nguyên từ Xích Nghĩ Ma Tộc!”
“Tất cả Bách Trưởng đều nhận được mười linh dược cấp ba.”
“Tất cả thành viên đều nhận được linh dược cùng cảnh giới.”
“Hợp Ma Tông cho phép Hàn Linh Tông tiến vào Xích Nghĩ Sâm Lâm thu thập tài nguyên trong vòng sáu tiếng đồng hồ, sau đó bất cứ ai tham dự Diệt Kiến Hội đều sẽ được phép tự do tiến vào trong.”
“Thiên Tài Hội chuẩn bị bắt đầu, vô số thiên tài đang đổ dồn về Hàn Linh Thành!”
“Nghe nói thiên tài một sao nổi bật tên Đỗ Kiến Huy của Đà La Môn đã vẫn lạc, có người nhìn thấy hung thủ là một nhóm người lạ mặt.”
“Thiên tài một sao Lê Nhất Tân của Yêu Nguyệt Tông đến Hàn Linh Thành!”
“Thiên tài một sao Trần Minh Phương của Hoàng Cương Đao Tông xuất hiện, hắn tuyên bố rằng sẽ tiến vào mười vị trí đầu trên Thiên Tài Hội!”
“Thiên tài Kỷ Anh Tùng của Kỷ Hằng Vương Triều đến, nghe nói hắn là con trai độc nhất của một vị Đại Tướng Quân tại Kỷ Hằng Vương Triều!”
“Con trai của Đại Tương Quân? Lục Tướng Thập Đại Tu Sĩ, mười sáu người mạnh nhất của Kỷ Hằng Vương Triều, mỗi một người trong số họ đều có tu vi thâm sâu, ít nhất là nửa bước Nguyên Anh kỳ trở lên!”
“Không ngờ luôn nha!”
Hàng loạt các tin đồn lan truyền khắp nơi, đi ngoài đường là có thể nghe được các lời bàn tán xôn xao từ tu sĩ.
Trong khi đó, nhóm Thanh Vũ trở về nơi nghỉ ngơi, ai cũng mệt mỏi nên thư giãn ít tiếng đồng hồ.
Ngọc Trang ân cần kiểm tra thân thể Tiêu Mị, xem cô ấy có bị thương gì không, rất may là Lương Phi Nguyên sẽ không làm hại Tiêu Mị nếu thời cơ chưa chín muồi.
“May quá, em không sao, nếu như em có mệnh hệ gì thì chị sẽ không để yên cho Lương Phi Nguyên.” Ngọc Trang thở dài một hơi rồi nói.
“Cảm ơn chị đã quan tâm.” Tiêu Mị nở nụ cười hạnh phúc.
“Hừ hừ, em cũng không tha cho tên khốn kiếp đó!” Dương Khả giơ quả đấm nhỏ màu trắng ngân lên, vẻ mặt tức giận.
“Nêu tôi có mặt ở đó thì tôi sẽ đánh bọn chúng kêu cha gọi mẹ.” Hắc Tinh hùng hổ nói ra.
Hắc Tinh nói rất thấy, với tính tình nóng nảy, làm trước nghĩ sau thì chắc là đám tu sĩ Hợp Ma Tông bị cậu ta đánh cho răng rơi đầy đất.
Không chạm được một ngón tay vào Tiêu Mị luôn.
“Tôi nghĩ rằng Hợp Ma Tông, Đà La Môn là hai kẻ thù tương lai của Giáo Đình, tạm thời chúng ta không nên khai chiến với họ.” Không Yên suy tư nói.
Không Yên nhận thấy cách làm việc của Giáo Đình trái với phần lớn quy luật sống còn lâu đời của tu chân giới, có thể một số ít sẽ ủng hộ Giáo Đình, nhưng phần lớn sẽ bài xích, thậm chí là tấn công phá hủy Giáo Đình.
Cho nên mỗi bước đi đều phải suy nghĩ thật kỹ càng, không thể sai lầm, nếu không hậu quả rất nặng nề!
Thân là một người đứng đầu cả Vương Triều, tầm nhìn của Không Yên sâu rộng, suy nghĩ tới nhiều mặt.
Ông cảm thấy cách làm của Thanh Vũ là đúng đắn, đầu tiên là giúp đỡ nhiều thế lực, tạo mối quan hệ tốt đẹp, sau đó lại tìm cơ hội đả kích Hợp Ma Tông, lấy đó làm nền tảng khai chiến với Hợp Ma Tông.
Không Yên quan sát cái cách mà mọi người nhìn Lương Phi Nguyên, ông nhận ra nhiều người trong số họ tỏ ra chán ghét, một khi Quang Minh Giáo Đình giương cao ngọn cờ chính nghĩa, thì rất nhiều thế lực sẵn sàng đứng lên chống lại Hợp Ma Tông.
Mấy trăm năm qua, Hợp Ma Tông làm không biết bao nhiêu chuyện ác, cưỡng đoạt tài nguyên, bắt người vô cớ, diệt tộc, phá hủy Tông Môn, Vương Triều.
Tội lỗi ngập trời, một khi gặp nạn thì những người bị chèn ép kia sẽ đánh cho Hợp Ma Tông một đấm để hả giận.
Tuy vậy, mối quan hệ của Hợp Ma Tông không thể đùa, cộng với cỗ lực lượng ẩn dấu bên trong bóng tối, Hợp Ma Tông sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
“Mọi người sẽ tham gia Thiên Tài Hội phải không?” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi.
“Em phải đi vào Trúc Cơ Cốc, đó là quê hương của Hoa Linh.” Ngọc Trang khẽ nói.
“Hoa Linh rất nhớ nhà, nhưng nhà của Hoa Linh bị một người xấu chiếm lấy rồi.” Hoa Linh chu mỏ nói.
Lý Duy Mạnh, Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn giật mình khi nghe giọng nói đáng yêu của Hoa Linh, họ bất ngờ vì nhận ra Hoa Linh là một tồn tại đặc biệt.
“Em chưa bao giờ vào Trúc Cơ Cốc nên em muốn đi đến đó để tham quan.” Dương Khả cười nhẹ nói.
“Em cũng thế, nghe nói nơi đó rất thần kỳ.” Tiêu Mị vui vẻ nói ra.
“Chúng tôi đến đây chỉ vì một mục đích duy nhất.” Lý Duy Mạnh khẽ nói.
“Vậy là mọi người cần vượt qua rất nhiều tu sĩ khác, đạt hạng ít nhất là một ngàn trở lên.” Thanh Vũ nghiêm mặt nói.
Quy tắc của Thiên Tài Hội là vậy, hạng một ngàn, nghe thì có vẻ rất dễ dàng, nhưng một khi bước lên sân đấu so tài, người nào người nấy đều thể hiện ra bản lĩnh mạnh nhất của họ, không một ai buông bỏ cơ hội hiếm có.
Bước vào Trúc Cơ Cốc còn hoang sơ, nghe bấy nhiêu tin tức thôi đủ cho nhiều thiên tài biến thành con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Đúng vậy.” Mọi người gật đầu nói, họ đưa mắt nhìn Thanh Vũ, vẻ mặt không hiểu tại sao Thanh Vũ lại đề cập đến mấy chuyện mà Thanh Vũ biết từ trước rồi.
“Để làm được điều đó, ta sẽ giúp mọi người học tập thêm một loại pháp thuật cường đại.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Giáo Hoàng định dạy chúng tôi pháp thuật?” Dương Khả, Tiêu Mị ngạc nhiên. 
Họ biết tổ chức Quang Minh Giáo Đình này rất thần bí, vì thế có lẽ luật lệ cũng nghiêm khắc, không ngờ Giáo Hoàng lại chỉ dạy họ pháp thuật, với xuất xứ từ Quang Minh Giáo Đình, loại pháp thuật kia không thể nào là loại tầm thường.
“Chính xác.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời, sau đó hắn nhìn Lý Duy Mạnh.
“Nói về nguồn gốc của pháp thuật thì ta nghĩ Lý Duy Mạnh là người hiểu rõ nó.”
“Tôi?” Lý Duy Mạnh ngây ngẩn nhìn Thanh Vũ, vẻ mặt khó hiểu.
“Bình tĩnh ta giải thích đã.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Tên gọi của pháp thuật này là Khai Sơn Ấn!”
“Đó là pháp thuật mạnh nhất của Khai Sơn Tông!” Lý Duy Mạnh ngạc nhiên nói.
“Không!” Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu.
“Bản pháp thuật này mạnh hơn Khai Sơn Ấn của Khai Sơn Tông rất nhiều.” Thanh Vũ đinh ninh nói ra.
“Vậy là nó không liên quan gì đến Khai Sơn Tông rồi.” Lý Duy Mạnh nghi hoặc.
“Ta nghĩ ông đã sai!” Thanh Vũ bình tĩnh lắc đầu nói ra.
Mọi người tập trung tinh thần lắng nghe, ai nấy đều hiếu kỳ về bản pháp thuật đó, ngay cả Giáo Hoàng còn đánh giá cao nó thì nó chắc chắn là một pháp thuật đáng để học tập.
“Khai Sơn Ấn này là phiên bản nâng cấp của Khai Sơn Ấn của Khai Sơn Tông.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói tiếp.
“Có phải Khai Sơn Ấn của Khai Sơn Tông là pháp thuật đẳng cấp Hoàng Cấp thượng phẩm không?” Thanh Vũ vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn Lý Duy Mạnh.
Lý Duy Mạnh thẳng thừng gật đầu đáp: “Đúng là như vậy.”
“Vậy bản Khai Sơn Ấn trong tay ta lại cường đại hơn nhiều, đẳng cấp của nó là Thiên Cấp hạ phẩm!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Thiên Cấp hạ phẩm!” Mọi người đều ngạc nhiên.
“Mọi người không nghe lầm, chính xác là Thiên Cấp hạ phẩm!” Thanh Vũ cười nói.
“Đẳng cấp còn mạnh hơn cả Bạch Hạc Truy Thiên Kiếm của Phi Hạc Thương Hội!” Lý Duy Manh nói thầm, vẻ mặt rung động.
Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn cũng ngây người, cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Nhưng sau đó họ nghĩ ngay đến cảnh giới của Thanh Vũ thì lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, sẵn sàng tiếp nhận sự thật đó.
“Ngài muốn dạy chúng tôi pháp thuật đẳng cấp cao đến vậy ư?” Lý Duy Mạnh hoảng hốt.
“Ta chưa bao giờ nuốt lời.” Thanh Vũ nhẹ gật đầu.
“Trần Đình Hải, ngươi cũng có phần.” Thanh Vũ liếc sang tu sĩ Trần Đình Hải, ông ta vừa gia nhập Giáo Đình chưa lâu.
“Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng.” Trần Đình Hải vui vẻ nói trong khi hạ thấp người.
Ông biết gia nhập một thế lực sẽ mang đến cho ông nhiều thứ, tuy vậy, một bản pháp thuật Thiên Cấp hạ phẩm là vượt sức tưởng tượng của ông.
“Được rồi, mọi người hãy tập trung tinh thần, nó rất khó học tập.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Thời gian lại ít ỏi, cho nên có thể học được bao nhiêu tùy vào khả năng của từng người.”
“Vâng!” Mọi người đều gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Thanh Vũ.
Kế tiếp, Thanh Vũ lấy ra một cái trận bàn do Mặc Hàn chế tạo, một trận pháp cấp ba loại nhỏ, tác dụng che dấu linh lực bên trong trận pháp, ngăn cách thần thức dò xét.
Thanh Vũ kích hoạt trận pháp kia, rồi bắt đầu lấy quyển sách pháp thuật Khai Sơn Ấn ra đưa cho mọi người quan sát, sau đó hắn lại tự mình thi triển Khai Sơn Ấn cho mọi người nhìn tận mắt, đưa cho họ các tâm đắc tu luyện Khai Sơn Ấn kia.
Ngọc Trang cũng hứng thú nên cô ở lại học tập Khai Sơn Ấn, cô là người học nhanh nhất, chỉ nhìn sơ qua liền nắm mắt trọng điểm, cô còn giúp Thanh Vũ hỗ trợ mọi người học tập.
Thời gian quá ít, mọi người chỉ miễn cưỡng sử dụng Khai Sơn Ấn rất thô sơ, không phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Tuy thế, đó là pháp thuật cao cấp, một chút uy lực thôi đủ cho họ đạt thứ hạng cao rồi.
Thanh Vũ thì cười khổ nhìn Ngọc Trang, càng ngày hắn càng cảm thấy Ngọc Trang rất xa lạ, hắn học tập bản pháp thuật kia hơn mười ngày vẫn không bằng Ngọc Trang học tập trong vòng ba mươi phút.
Một ngày cứ thế qua đi, Thiên Tài Hội đã chuẩn bị bắt đầu!
Ánh bình minh ló dạng nơi chân trời, tia sáng màu vàng cam chiếu rọi xuống thế giới đầy rẫy sự bí ẩn này, giọt sương sớm rơi từ chiếc lá cây xuống dưới lòng đất, tiếng chim hót thanh thót vui tai, Xích Nghĩ Sâm Lâm đón nhận thêm một làn sóng người đông đúc, sự yên tĩnh ngắn ngủi lại bị phá vỡ một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.