“Mọi chuyện dần trở nên phức tạp hơn.” Ngọc Trang nói khẽ. Những lần Diệt Kiến Hội trước đó chỉ dành cho tu sĩ của các Tông Môn, Vương Triều tham gia vì ngại nếu có sự xuất hiện của tán tu khiến cho tình hình hỗn loạn, khó kiểm soát. Nhưng lần này lại khác hẳn, số lượng của Xích Nghĩ Ma Tộc tăng nhanh và bọn chúng đang tụ hợp các bầy đàn lại với nhau trấn giữ Trúc Cơ Cốc, một nơi đang cung cấp nguồn linh lực tinh thần cho chúng đột phá cảnh giới nhanh chóng. Với lực lượng của các Tông Môn, Vương Triều thì không đủ đánh bại Xích Nghĩ Ma Tộc, hơn nữa, dù cho đánh bại thì đã sao? Số người chết trong trận chiến cũng rất nhiều, làm giảm đi sức mạnh tổng thể của các Tông Môn, Vương Triều nên Hợp Ma Tông đã ban bố quyết định cho phép tán tu gia nhập. Một là có thêm một nguồn sức mạnh chống bầy kiến, hai là giảm số lượng người chết của Tông Môn, Vương Triều. Hợp Ma Tông vẫn giữ vị trí chủ đạo bằng cách phân chia mọi người thành từng nhóm nhỏ, một nhóm một trăm người do tu sĩ Kết Đan trung kỳ chỉ huy, một nhóm một ngàn người do tu sĩ Kết Đan trung kỳ dẫn đội, từ đó cấu thành nên một kế hoạch tác chiến giống như Lương Phi Nguyên đã trình bày trong cuộc họp trước đó. “Chừng nào thì bắt đầu?” Thanh Vũ trầm ngâm nói. “Một ngày nữa, khi đó Hợp Ma Tông sẽ đưa nhiệm vụ cụ thể cho từng nhóm và ra danh sách số thành viên của mỗi nhóm.” Lý Duy Mạnh thành thật đáp lại. “Hay là tôi sẽ gia nhập nhóm của ngài, không cần chỉ huy một nhóm làm gì.” Lý Duy Mạnh đề nghị, có thêm người xa lạ thì rủi ro càng lớn, người quen dễ hợp tác trên chiến trường hơn. “Cũng được, đối với ta có hay không có tán tu vẫn giống nhau.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ trả lời. “Thôi được rồi, ông cứ ngồi xuống rồi cùng thưởng thức bữa tiệc này đi, lấy sức cho trận chiến vào ngày mai.” Thanh Vũ cười nói ra. “Vâng.” Lý Duy Mạnh gật đầu, ông ta ngồi xuống cái ghế gỗ rồi bắt đầu tham gia tiệc. Một ngày trôi qua, không có sóng gió gì, không có tin tức chấn động gì nữa, tất cả đều bình thường, ngoại trừ một việc là tu sĩ đến Hàn Linh Thành ngày càng đông đúc hơn vì các Tông Môn, Vương Triều đang gọi người đến giúp sức trong Diệt Kiến Hội. Sáng sớm bình minh ngày hôm sau, Lương Phi Nguyên cho người thông báo danh sách từng nhóm, mỗi một nhóm có nhiều hơn năm mươi tán tu do tu sĩ Kết Đan sơ kỳ dẫn dắt cùng với một nhiệm vụ trong kế hoạch đã soạn ra. Có khoảng hơn hai trăm năm mươi nhóm nhỏ, chia thành ba khu vực hoạt động ở phía tây, bắc và đông, vì có thêm tán tu nên số nhóm cũng tăng lên nhiều, không đúng như tính toán ban đầu của Lương Phi Nguyên. Nhiệm vụ đầu tiên của nhiều nhóm nhỏ là dụ dỗ kẻ địch vào bẫy rập rồi tiến hành giết chết, giảm bớt quân số của Xích Nghĩ Ma Tộc. Ngay sau khi nhận được danh sách số thành viên, Thanh Vũ cùng mọi người liền đi đến địa điểm tập trung bên ngoài Hàn Linh Thành vì có một quy định không thể thay đổi rằng tán tu không được phép bước chân vào Hàn Linh Thành vì Hàn Linh Tông lo lắng an nguy của người dân đang sinh sống tại đây. “Đâu đâu cũng có người.” Hắc Tính ngó qua ngó lại với vẻ mặt ngạc nhiên, cậu ta nhìn thấy tu sĩ mặc đồ khác nhau đi trên một quảng trường cực lớn bên ngoài Hàn Linh Thành, quảng trường vừa được xây dựng trong vòng mười hai tiếng đồng hồ bởi Hàn Linh Tông. “Phần lớn người ở đây là tán tu.” Không Yên nhẹ giọng nói ra. “Có vẻ như bọn họ rất vui vẻ?” Dương Khả cau mày nói. “Bọn họ vui vì có thể tham dự Diệt Kiến Hội, giết Xích Nghĩ Ma Tộc với độ nguy hiểm giảm đi rất nhiều, còn thu được bột phấn của Xích Nghĩ, một nguyên liệu luyện khí đắt giá.” Lý Duy Manh cất giọng giải thích. “Nhưng mà họ không cần tham dự Diệt Kiến Hội vẫn có thể tiêu diệt Xích Nghĩ Ma Tộc mà?” Tiêu Mị không hiểu nên cô đành hỏi. Xích Nghĩ Sâm Lâm nằm yên một chỗ, có chạy đi đâu đâu mà tán tu lại không tới đó thu thập nguyên liệu chứ? Lý Duy Mạnh nghe vậy, ông cười khổ một tiếng định giải thích tiếp, nào ngờ Thanh Vũ đã nói trước ông: “Xích Nghĩ Ma Tộc sống thành bầy đàn, không có một con nào đi lạc bầy, tấn công một con nghĩa là khiêu khích cả bầy, dù tu sĩ Kết Đan kỳ cũng phải cẩn thận, không dám dây dưa quá lâu.” “Thì ra là vậy, nên các tán tu không dám đi một mình vào Xích Nghĩ Ma Tộc, đi theo đội ngũ thì an toàn hơn rất nhiều.” Tiêu Mị gật đầu nói ra. “Kia là khu vực tập hợp của từng nhóm nhỏ.” Ngọc Trang chỉ tay vào một góc trong quảng trường lớn, khu vực đó khá bắt mắt vì có hơn hai trăm cây cột đá đứng vững một chỗ, trên cột đá còn có một con số đại diện cho số thứ tự của nhóm nhỏ.
Giờ đây, có rất nhiều tán tu đang đứng xếp hàng gần cột đá để chờ đợi tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đến, lên đường tiến vào Xích Nghĩ Sâm Lâm làm nhiệm vụ. “Số thứ tự của chúng ta là một bốn mươi tám, nó nằm ở kia kìa.” Lê Nhật Thy nhanh nhẹn nói ra. “Chúng ta đi đến đó thôi.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, hắn chưa từng nhìn thấy quy mô chiến tranh cỡ này nên rất hiếu kỳ về trận chiến trong Xích Nghĩ Sâm Lâm, việc tham gia trận chiến cũng là một trải nghiệm tốt, giúp cho Thanh Vũ tích lũy kinh nghiệm về mọi mặt. Đoàn người bước đi dưới sự chú ý của tán tu, ai chẳng biết Hắc Tinh là thiên tài hai sao nổi danh nên bọn họ cũng muốn làm quen với Hắc Tinh, khi thấy khuôn mặt hung dữ của Hắc Tinh thì họ đều e ngại, tránh xa ra, không dám bén mảng đến nói chuyện. “A, tiền bối dẫn đội của chúng ta đến rồi kìa!!” Bỗng dưng, có một giọng nói hớn hở vang lên từ cột đá số một trăm bốn mươi tám, người kia còn rất trẻ, tuổi đời chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt non nớt chứng tỏ ra đời chưa lâu, một cậu trai ngây thơ vô số tội. “Đây là lần đầu tiên tôi gặp gỡ tiền bối Kết Đan Chân Nhân, Hứa Dư Kỳ, xem mặt tôi có dính gì không, có làm Kết Đan Chân Nhân phiền lòng không?” Một cô gái trẻ hoảng hốt lên tiếng khi thấy đoàn người Thanh Vũ, sau đó cô ta quay sang nói với Hứa Dư Kỳ, đó là cậu thiếu niên nói lớn khiến nhiều người nhìn qua. “Không có gì đâu, cậu trông rất đẹp đấy, tôi chắc chắn rằng tiền bối sẽ không trách tội cậu.” Hứa Du Kỳ quay đầu nhìn Chu Tĩnh Nhi, giọng nói chân thành, pha lẫn một chút ngây ngô. “Vậy thì tốt quá.” Chu Tĩnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cố gắng giữ một thần thái tốt nhất để gặp mặt đoàn người Thanh Vũ. “Bọn ranh con này từ đầu xuất hiện vậy.” Một tán tu nói bằng vẻ mặt khó chịu, tiến vào Xích Nghĩ Sâm Lâm không phải chuyện đùa, nghe nói mỗi năm, có hơn mười ngàn tu sĩ chết thảm trong đó. Việc đi cùng với hai “đứa trẻ” mới vào đời thì quá ngu xuẩn, có thể hai người kia sẽ kéo chân cả nhóm để rồi cả nhóm chết sạch, vì thế, mấy chục tán tu đều cảm thấy khó chịu, tránh xa hai “đứa trẻ” kia ra. Vẫn có vài người không hề hấn gì, nhắm mắt dưỡng thần, tự tin vào khả năng sống sót của bản thân, và có một ít người thì đang đánh giá Thanh Vũ với khuôn mặt bất thiện. “Đó là tu sĩ Kết Đan dẫn đội ngũ của chúng ta?” Một tu sĩ cười khẩy. “Thực lực quá yếu đi? Làm sao đủ tư cách chứ?” Một người khác lạnh lùng nói. “Haha, biết sao được, người ta là bạn của Khai Sơn Tông nên mới được làm người dẫn đội, chúng ta chỉ là tán tu không thân phận nên bị khinh thường.” Một người khác chăm chọc. Nghe thấy giọng nói không phục của ba người, ngoại trừ đoàn người Thanh Vũ thì có chín mươi tán tu khác, bọn họ đều giật mình đánh giá ba người kia, mỗi người đều tản mát ra luồng linh áp đang sợ, ngang với Kết Đan trung kỳ. Tán tu Kết Đan trung kỳ! “Tu sĩ tán tu, hèn chi họ lại không chịu đứng dưới người khác.” Một tán tu nghĩ thầm, sau đó ngó lơ vì không phải là chuyện của mình, cần gì nhúng tay vào cho phiền phức chứ. Nhóm người Thanh Vũ bước đi chậm rãi đến gần cột đá số một trăm bốn mươi tám, sau khi đứng đối diện với chín mươi người tu sĩ, Thanh Vũ bình tĩnh nói ra: “Xin chào mọi người, ta là Thanh Vũ, người sẽ chỉ huy mọi người trong Diệt Kiến Hội.” “Còn đây là những người sẽ phụ giúp ta.” Thanh Vũ đưa tay giới thiệu nhóm người của mình. “Đầu tiên, ta cần biết tên họ và tu sĩ của mọi người để tiện cho việc đưa ra mệnh lệnh đúng đắn nhất.” Thanh Vũ nói tiếp. “Tiền bối, tôi là Hứa Du Kỳ, năm nay mười sáu tuổi, bái sư học nghệ chưa đầy một năm, tu vi hiện tại là Trúc Cơ sơ kỳ, mong tiền bối chiếu cố cho tôi nhiều hơn, tôi sẽ làm hết mọi yêu cầu của tiền bối…” Hứa Du Kỳ nói lớn với vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng cậu ta chưa nói xong thì một người khác đã chen miệng nào với âm thanh bất mãn. “Khoan đã!” Tu sĩ Kết Đan trung kỳ trầm giọng ngắt lời Hứa Du Kỳ. “Ngươi có chuyện gì muốn nói à?” Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng. “Hừ!” Tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia hắng giọng, vẻ mặt khó chịu vì thái độ dửng dưng của Thanh Vũ khi biết ông ta là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hơn hẳn Thanh Vũ một bậc. “Ta là Diệp Hàn Thanh, tu sĩ Kết Đan trung kỳ, làm sao có thể nghe lệnh một kẻ yếu kém như ngươi chứ?” Diệp Hàn Thanh lạnh lùng nói ra. “Hừ, tiểu bối Kết Đan sơ kỳ có tài tức gì để ra lệnh cho ta?” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ khác cũng nói ra, hắn tên là Trần Đình Hải. “Tính thêm một người là ta, ngươi không đủ tư cách để dẫn dắt bọn ta.” Tu sĩ Kết Đan trung kỳ cuối cùng nói ra, hắn tên là Đặng Hoài. Bảy tu sĩ Kết Đan sơ kỳ tán tu khác cũng lạnh nhạt nhìn vào Thanh Vũ, đôi mắt không hề tôn trọng mà còn đang cười trên nỗi đau của người khác. “Một nhóm chín tu sĩ Kết Đan, hơn hẳn các nhóm khác.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói ra. “Rõ ràng Lương Phi Nguyên đang làm khó dễ Giáo Hoàng.” Không Yên cười nói, ông chẳng quan tâm đến việc bọn người kia không phục vì đây là Giáo Hoàng, giải quyết bọn họ bằng một cái búng tay là đủ rồi. “Đây là quyết định từ Hợp Ma Tông, các ngươi muốn phản đối thì cứ trình báo yêu cầu lên cho Lương Phi Nguyên.” Thanh Vũ nhàn nhạt trả lời, thần thái bình tĩnh. “Đúng vậy, đây là quyết định chính thức, các người không thể gây khó dễ cho tiền bối được.” Hứa Du Kỳ gật đầu mạnh rồi nói. “Thằng oắt con chưa dứt sữa mẹ, ai cho ngươi quyền lên tiếng.” Trần Đình Hải quát lớn kèm theo linh lực, Hứa Du Kỳ chịu đựng áp lực nên hai chân nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. “Các người rất quá đáng.” Chu Tĩnh Nhi cắn răng nói giúp cho Hứa Du, hai người bái sư tu tiên cùng một thầy, học tập tu luyện chưa đến một năm, nhân dịp Hàn Linh Thành náo nhiệt nên đến mở mang tầm mắt, còn tham gia Diệt Kiến Hội, tiêu diệt chủng tộc hung tàn, giết người vô tội vạ. “Còn dám cãi lời ta?” Trần Đình Hải hung hăng quát lớn. Nhận thấy sát ý kinh khủng từ Trần Đình Hải, Hứa Du Kỳ và Chu Tĩnh Nhi lùi lại ba bước vì không chịu đựng nổi linh áp từ tu sĩ mạnh mẽ hơn hai người rất nhiều. “Đủ rồi.” Đúng lúc Trần Đình Hải chuẩn bị lấn tới, trừng phạt hai người thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, áp chế linh áp của Trần Đình Hải, giải vây cho Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi. “Ta tưởng ngươi sẽ là một con rùa rút đầu chứ? Rốt cuộc chịu ra mặt rồi sao?” Trần Đình Hải không bất ngờ, ông ta cười lạnh nói vì đây là một kế hoạch của ông bức cho Thanh Vũ không thể không đứng ra, nếu không thì các thành viên khác sẽ không chịu nghe theo mệnh lệnh của Thanh Vũ nữa, từ đó Trần Đình Hải, Diệp Hàn Thanh, Đặng Hoài sẽ giá không quyền lực của Thanh Vũ, để Thanh Vũ bơ vơ không người nào ngó tới. “Các ngươi muốn gì?” Thanh Vũ lãnh đạm nói ra. “Từ bỏ chức Bách Trưởng, nhường ra cho bọn ta!” Trần Đình Hải hung hăng nói ra. “Đúng vậy, ngươi không đủ tư cách giữ lấy chức Bách Trưởng!” Diệp Hàn Thành trầm giọng nói. “Còn không mau đi xuống đây?” Đặng Hoài quát lớn. Thanh Vũ thấy ba người rất chú ý đến vị trí Bách Trưởng, cho thấy Lương Phi Nguyên đã âm thầm tính toán về chuyện này, để ba người đả kích Thanh Vũ. “Nếu các ngươi rất thích ngồi vào vị trí này thì ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.” Thanh Vũ thản nhiên nói. “Chỉ cần một người trong ba các ngươi chịu nổi một đòn từ ta thì ta sẽ nhường ra ngay lập tức.” “Quá cuồng vọng!” Trần Đình Hải hừ lạnh. “Không biết trời cao đất dày.” Diệp Hàn Thanh khẽ nói. “Ngươi chết chắc!” Đặng Hoài thì cười gằn, chờ mong đến khoảnh khắc đánh bại Thanh Vũ, giữ vị trí Bách Trưởng, được mọi người chú ý, từ đó có thể gia nhập một thế lực hai sao tốt. “Kẻ nào lên trước đây?” Thanh Vũ bình thản nói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]