Chương trước
Chương sau
Nhìn mười tu sĩ mới còn khỏe mạnh như trâu bị đánh tới nằm la liệt trên mặt đất, miệng thì ọc máu, vẻ mặt trắng xám, các tu sĩ đứng quan sát đều khiếp sợ.
“Người này sử dụng bí pháp gì sao?” Một tu sĩ suy đoán.
“Không phải, có thể dễ dàng nhận ra bí pháp nếu Hắc Tinh sử dụng, nhưng từ đầu đến cuối, Hắc Tinh chỉ dùng một ngón tay.”
“Nhìn kia, đó là ngón tay đang chỉ vào Lý Anh.” Một người hớn hở vì không vừa mắt đám người Huỳnh Lập, bọn chúng thường hay tụ tập với nhau để đè ép tu sĩ của thế lực khác nên bị nhiều người ghét. 
Lý Anh tức giận đến nổi cả gân xanh trên trán, hắn còn định nhờ đám người Huỳnh Lập thăm dò khả năng Hắc Tinh nhưng Hắc Tinh này lại mạnh mẽ phi thường, cho đám người Huỳnh Lập đo đất trong khi bước lên sân đấu chưa đến một giây.
Bị Hắc Tinh chỉ mặt khiêu chiến khiến Lý Anh lâm vào tình cảnh khó khăn, tiến không được vì hắn không thể chiến thắng Hắc Tinh, còn lùi thì bị người khác cười chê, mất hết thể diện của Đà La Môn, khi trở về bản môn thì Lý Anh sẽ bị Đà La Môn trách tội.
Thậm chí, Lý Thừa Ngân cũng không tha thứ cho Lý Anh vì Lý Thừa Ngân đang trong cơn nóng giận khi bị chạy trốn khỏi Phong Thanh Dương.
“Làm sao, ngươi muốn khiêu chiến với Đà La Môn?” Bỗng nhiên, một giọng nói bình tĩnh vang lên giải vây cho Lý Anh cùng bốn người đệ tử khác của Đà La Môn.
“Bạch Vệ Tư?” Một tu sĩ nhận ra người vừa nói chuyện.
Thanh Vũ, Ngọc Trang, Hắc Tinh và mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra và thấy một nhóm người mặc bộ đồ giống nhau, quần áo gọn gàng trông như thương nhân phú quý, lại tỏa ra khí chất của những người quý tộc thời cổ, trên ngực có in hình một con hạc trắng đang vỗ cánh bay cao, tiêu ký đặc trưng của Phi Hạc Thương Hội.
Người dẫn đầu là Bạch Vệ Tư, làm việc trực tiếp dưới quyền của Bạch Giật Thần – một Thiếu Chủ đầy quyền lực của Đà La Môn.
Bạch Vệ Tư cũng còn là tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ, một người nổi danh với tài trí khôn khéo, thủ đoạn tàn độc không chừa cho kẻ địch một con đường sống, Hạc Vĩnh Tuân đã trải nghiệm thủ đoạn đó của Bạch Vệ Tư, hơn ba trăm thuộc hạ chết thảm, danh tiếng xấu đi, lại còn bị người người xa lánh.
Nếu không phải Thanh Vũ, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh giúp đỡ cho Hạc Vĩnh Tuân thì tình cảnh của Hạc Vĩnh Tuân không tốt như ngày hôm nay được.
Một viên Kết Kim Đan vực dậy danh tiếng, thậm chí có người suy đoán rằng Hạc Vĩnh Tuân đang có một mối quan hệ tốt đẹp với Luyện Đan Sư đủ khả năng luyện chế Kết Kim Đan thượng phẩm, ít nhất là Luyện Đan Sư ba sao, bằng tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thế nhưng, lời đồn kia không có căn cứ, còn nữa, Bạch Vệ Tư cũng điều tra Hạc Vĩnh Tuân, tìm đến hoạt động của cậu ta từ lúc cậu ta mới tỉnh lại sau cơn mê vì trúng độc.
Tất cả đầu mối chỉ đến một vùng đất nhỏ hẹp, xa xôi, Không Vũ Vương Triều, và một Tiệm Tạp Hóa Quang Minh thần bí!
Bạch Vệ Tư đi đầu, dẫn theo bốn tu sĩ cầm kiếm cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, ai nấy đều là thiên tài một sao làm việc dưới quyền của Bạch Giật Thần, lúc Hạc Vĩnh Tuân thông báo tổ chức buổi đấu giá tại bên ngoài Hàn Linh Thành thì Bạch Giật Thần đã cử bốn người đến, khi Hạc Vĩnh Tuân nào đi vào Trúc Cơ Cốc thì nhiệm vụ của bốn người rất đơn giản, giết chết Hạc Vĩnh Tuân trong Trúc Cơ Cốc, xóa hết dấu vết để một ít người trong Phi Hạc Thương Hội không thể bắt lỗi Bạch Giật Thần.
Dù sao đi chăng nữa, các Thiếu Chủ trong Phi Hạc Thương Hội đang trong một cuộc đua tài lực, cao tầng Phi Hạc Thương Hội tuyệt đối không thể để chuyện các Thiếu Chủ chém giết lẫn nhau, loại bỏ đối thủ bằng cách thức không phải của thương nhân, nói cho cùng, bọn họ là thương hội hai sao, nhân lực trải dài qua hàng trăm thế lực một sao, năm thế lực hai sao, bá chủ không ngai.
“Các ngươi là ai?” Hắc Tinh khó chịu nói, đánh bay người thích đưa tay vào việc của người khác xong, lại xuất hiện một nhóm người mới.
Nếu cứ vậy thì chừng nào Hắc Tinh mới đánh bay thằng Lý Anh đáng ghét này đây?
“Ta là Bạch Vệ Tư, một người của Phi Hạc Thương Hội.” Bạch Vệ Tư cũng khó chịu vì nhìn thấy ánh mắt chán ghét, không coi ông ta vào mắt của Hắc Tinh.
Cho dù Bạch Vệ Tư là tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ nhưng trong mắt Hắc Tinh, ông ấy được đánh giá bằng cách.
“Một quyền?! Không, kẻ này phải dùng đến mười quyền!” Hắc Tinh ngẫm nghĩ trong lòng.
Phải nói đến lý tại sao Hắc Tinh chạy đến Trúc Cơ Cốc cùng Thanh Vũ, chỉ một mục đích duy nhất là đánh nhau!
Khi thấy Thanh Vũ, Ngọc Trang không khuyên ngăn mình, Hắc Tinh liền bật chế độ ai đến cũng đánh, ai chọc cũng đập, tựa như một người trong khu rừng thời hồng hoang xa xôi, sinh ra vì chiến đấu, tựa như Thánh Viên tộc vĩ đại, hoành kích Long Tộc, chinh chiến Phượng Tộc, đánh bại hàng chục tộc hung thú nổi danh như Thao Thiết, Cùng Kỳ, Cửu Đầu Ma Xà, Thiên Hỏa Thiên Ngưu, Thiên Ma Lôi Lang, …
Dục vọng được chiến đấu trên chiến trường đang ảnh hưởng đến tinh thần của Hắc Tinh.
“Đừng có làm tốn thời gian nữa, tất cả các ngươi cùng nhau lên đi!” Hắc Tinh cao giọng nói ra, ánh mắt lăng liệt nhìn bao quát đám người Lý Anh và cả Bạch Vệ Tư.
“Thật cuồng vọng!” Bạch Vệ Tư trầm giọng nói lớn, ông không cho rằng Hắc Tinh chiến thắng ông được nhưng ông cũng không thể lên chiến trường, nếu không người khác sẽ nói ông lấy mạnh hiếp yếu, cảnh giới của Hắc Tinh chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong mà thôi, thua xa Bạch Vệ Tư.
“Lý Anh, nếu kẻ này đã cuồng vọng vô tri, vậy thì hãy để ta trừng trị hắn!” Bạch Vệ Tư nhìn Lý Anh rồi nói.
“Cảm ơn tiền bối giúp đỡ, tôi nhất định sẽ nói chuyện này lên cho Thiếu Chủ.” Lý Anh gật đầu nói.
“Ngô Tuấn, Bạch Dũng, Triệu Từ, Khương Ninh, bốn người các ngươi cũng xông lên, cho kẻ vô tri này biết uy lực của Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận!” Bạch Vệ Tư thản nhiên ra lệnh.
“Vâng!” Bốn người đứng bên cạnh Bạch Vệ Tư gật đầu, bọn họ cùng nhau rút kiếm ra khỏi vỏ, hành động đều nhịp, hơi thở như hòa chung thành một, ánh mắt lẫm liệt nhìn Hắc Tinh, bốn người cũng đánh giá cao Hắc Tinh nên quyết định dùng toàn bộ thực lực để chiến đấu.
Ngô Tuấn, Bạch Dũng, Triệu Từ, Khương Ninh vừa mới đặt chân lên sân đấu, thoáng chốc sau, bầu không khỉ ngưng trọng hơn nhiều, bốn người biến mất khỏi tầm mắt, tốc độ cực nhanh, giống như bốn con hạc trắng đang bay vút lên trời cao rồi đâm xuống, mỏ nhọn muốn xuyên thủng lồng ngực của Hắc Tinh.
“Trời ơi, kia là Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận cực kỳ nổi tiếng của Đà La Môn? Đẳng cấp là Huyền Cấp trung phẩm!!” Một tu sĩ thốt ra, vẻ mặt rung động.
“Đúng là Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận rồi, nghe nói chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới phát huy ra toàn bộ uy lực của kiếm trận này, mặc dù bốn người kia yếu một chút nhưng cũng dư sức giết chết tu sĩ Kết Đan sơ kỳ!”
“Bốn người tương đương với một thiên tài hai sao, quả nhiên trận pháp kia rất tinh diệu!” Một người cảm thán.
“Lần này Hắc TInh kia chắc chắn phải thua.” Một tu sĩ cam đoan, lần trước mất hết mặt mũi nên lần này đặt quyết tâm cao độ, khuôn mặt đỏ hồng mong mỏi nhìn thấy cảnh Hắc Tinh bị đánh nằm bẹp trên sân đấu, thế nhưng hiện thực lại phũ phàng với con người.
“Bốn con chim nhỏ?” Hắc Tinh ngạc nhiên nói.
“Các ngươi đang thổi gió cho ta à?”
Bành! Bành! Bành! Bành!
Bốn con hạc trắng chưa kịp chạm đến thân thể của Hắc Tinh thì đột ngột bắn ngược lên trời cao, bốn người hiện ra, đại trận tan vỡ, bốn người đều hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt thì ngu ngơ.
“Cái gì!” Lý Anh hét lớn.
“Chuyện gì thế này?” Bạch Vệ Tư ngạc nhiên.
“Không thể nào!” Mọi người hét thất thanh.
“Nào, tới lượt ngươi rồi, còn không mau lên đây…” Hắc Tinh kiêu ngạo tiếp tục chỉ tay vào Lý Anh, học theo lời nói của Huỳnh Lập lúc trước, nhưng nói được một nửa thì nghẹn họng vì mấy chữ sau không tốt đẹp.
“Còn không mau lên đây ăn đấm của ta!” Hắc Tinh sửa lại từ “lên đây nhận cái chết” thành “lên đây ăn đấm”, mấy từ này dịu nhẹ hơn nhiều.
“Ít nhất là thiên tài hai sao!” Bạch Vệ Tư lạnh lùng lẩm bẩm.
“Không thể để kẻ này tồn tại, bởi vì Không Yên kia là Quốc Vương mới của Không Vũ Quốc, đi rất gần Hạc Vĩnh Tuân, còn Hắc Tinh thì đi gần với Không Yên, những người này đều về phe của Hạc VĨnh Tuân, nếu cứ để chúng trưởng thành thì bất lợi cho Thiếu Chủ!”
Bạch Vệ Tư cảm thấy nguy cơ lớn lao xuất hiện!
“Thiên tài hai sao, giống như Lương Phi Nguyên, Thiếu Chủ đứng đầu bảng thiên tài của Ngũ Đại Thế Lực hai sao!!” Lý Anh thì đang run rẩy, áp lực của Hắc Tinh còn lớn hơn cả Lý Thừa Ngân vì Lý Thừa Ngân chỉ được cái tàn bạo, còn là con của Môn Chủ nên người khác kính sợ, chứ nếu quăng Lý Thừa Ngân ra khỏi địa vị thì Lý Thừa Ngân không sống nổi một ngày.
“Làm sao mình chiến thắng nổi?” Lý Anh không biết phải làm gì, là một lần nữa, Bạch Vệ Tư lại hành động trước.
“Kẻ này cuồng vọng, không xem ai ra gì, lại còn phát ngôn khiêu khích bổn Chân Nhân, hôm nay, bổn Chân Nhân sẽ dạy dỗ cho hắn một bài học, để hắn không bị sự vô tri kia làm hại trong tương lai.” Bạch Vệ Tư nói một cách lẫm nhiên, tự coi bản thân là một Chân Nhân làm việc vì suy nghĩ cho tương lai của Hắc Tinh.
“Lão già nhiều chuyện, ngươi thích thì cứ lên đây!” Hắc Tinh lớn tiếng nói, còn ngoắc tay khiêu khích, Bạch Vệ Tư làm Hắc Tinh hứng thú, kẻ khác quá yếu không chịu nổi một đòn của cậu nên cậu chọn Bạch Vệ Tư làm đối thủ luyện tay.
“Như ngươi mong muốn!” Bạch Vệ Tư trầm giọng nói, sau đó ông ta bước lên sân đấu bằng một bộ pháp kỳ lạ, cả người nhẹ nhõm như có thêm một đôi cánh.
“Phi Hạc Vũ Bộ, một trong những bộ pháp do tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân của Phi Hạc Thương Hội sáng tạo!” Một tu sĩ nhiều kiến thức lên tiếng nói.
“Nghe nói rằng, một khi tu luyện Phi Hạc Vũ Bộ tới cảnh giới Đại Thành thì tốc độ nhanh hơn tu sĩ cùng cấp gấp bốn lần!”
“Thật nhanh! Nếu có bộ pháp đó thì không sợ bị người khác truy đuổi nữa rồi, tỷ lệ bảo vệ mạng sống cũng tăng cao.” Có người ao ước nói.
“Lần này Hắc Tinh sẽ bị đánh nằm đo đất đi?” Một người lẩm bẩm, hai mắt đỏ ngầu vì đoán sai tận hai lần, tôn nghiêm bị đả kích trầm trọng.
“Ta cũng không để ngươi chịu thiệt, nên chỉ cần ngươi còn sống sau một kích của ta là được!” Bạch Vệ Tư bình thản nói với Hắc Tinh trong lúc bộc lộ ra một luồng linh áp khổng lồ, bao phủ toàn trường khiến cho tu sĩ dưới cảnh giới Kết Đan kỳ cảm thấy ngột ngạt, khó di chuyển.
Đó chỉ là ảnh hưởng từ xa, còn người bị ảnh hưởng trực tiếp là Hắc Tinh thì lớn đến cỡ nào chứ?
Các tu sĩ đều đã dự đoán ra kết quả trận chiến, Hắc Tinh sẽ thất bại nặng nề.
Còn Lý Anh đang vui vẻ vì sắp nhìn thấy cảnh Hắc Tinh kiêu ngạo bị đè bẹp.
“Tốt nhất là chết đi!” Lý Anh oán độc trong lòng.
“Haha, ta cũng có điều kiện dành cho ngươi!” Hắc Tinh không sợ hãi, mà lại cười to.
“Nếu ngươi có thể đứng vững sau mười đấm của ta thì ta lập tức chủ động nhận thua!”
“Tự đại!” Bạch Vệ Tư tức giận quát lớn, vẻ mặt trầm xuống, hôm nay bị Hắc Tinh khiêu khích hơi nhiều nên dù với tính khí đã tu dưỡng nhiều năm thì ông ta cũng cảm thấy tức mình.
Ngày thường thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào dám ăn nói lớn tiếng Bạch Vệ Tư? Ngay cả tu sĩ Chân Nhân cũng phải nhìn theo tâm trạng của Bạch Vệ Tư khi nói chuyện nữa là!
Bạch Vệ Tư lấy một cây kiếm màu trắng ra, hai mắt ánh mắt sát khí nhìn Hắc Tinh.
“Ta sẽ không rút lại lời nói, nếu người sống sót sau một kiếm này của ta thì ngươi có thể đi!”
Nói xong, Bạch Vệ Tư không cho Hắc Tinh chuẩn bị gì, linh lực ầm ầm phóng lên trời cao, tựa như một cơn bão tố đang gầm thét, cuồng phong thổi loạn trời, cát bụi như mưa giông che phủ tầm nhìn, tu sĩ nhỏ yếu hoảng sợ bỏ chạy, tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên thì cảm thấy nguy hiểm.
“Một kiếm này, là kiếm thuật mạnh nhất của Phi Hạc Thương Hội, nhờ ơn Thiếu Chủ nên ta mới được quyền tu luyện, tên của nó là Bạch Hạc Truy Thiên Kiếm.” Bạch Vệ Tư bình thản lên tiếng, trong khi ông ta phảng phất biến thành một con hạc lớn màu trắng, đôi mắt nguy hiểm khiếp người, mỏ hạc chính là mũi kiếm.
“Bạch Hạc Truy Thiên Kiếm, một trong những kiếm pháp nhanh nhất trong các kiếm thuật của Ngũ Đại Thế Lực hai sao!” Một tu sĩ hoảng sợ lên tiếng.
“Tốc độ của nó rất nhanh, là một bộ kiếm thuật Huyền Cấp thượng phẩm! Cũng là kiếm pháp mạnh nhất của Phi Hạc Thương Hội, do chính tay người sáng lập Phi Hạc Thương Hội sáng tạo nhờ quan sát bóng mờ của một Tiên Hạc.” Có người hiểu biết sâu rộng nói ra.
“Làm sao Hắc Tinh sống nổi chứ?” Một tu sĩ cười khổ vì biết trái tim nham hiểm của Bạch Vệ Tư, ông ta muốn giết chết Hắc Tinh ngay tại đây.
Keng! Keng! Keng!
Bạch hạc phóng lên trời cao giống như một vệt sáng màu trắng khó nắm bắt,, kiếm khí vượt qua không gian, nháy mắt liền đến gần Hắc Tinh.
Hắc Tinh cũng không phải người yếu kiếm gì, hai mắt lạnh lùng bắt được tốc độ của kiếm khí, đôi tay nắm chặt chuẩn bị phản kích, nào ngờ một giọng nói tức giận vang lên.
“Kẻ nào dám bắt nạt bạn của bổn Lãnh Hoàng này?”
Đồng thời, theo tiếng nói kia, một bức tường đá xuất hiện trước mặt Hắc Tinh, bức tường đá linh lực chặn đứng kiếm khí của Bạch Vệ Tư, cứu lấy Hắc Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.