Chương trước
Chương sau
Lý Duy Mạnh, Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn đứng bên cạnh nghe mấy người kia nói chuyện, họ chỉ còn biết cười khổ, đôi mắt lo âu.
Ba người của Khai Sơn Tông đi cùng những người đả thương đệ tử của Hợp Ma Tông, hơn nữa, người đệ tử này không phải thuộc dạng tầm thường, một thiên tài một sao có sức ảnh hưởng rất lớn trong Đà La Môn, rồi ngày Khai Sơn Tông bị họa lây cũng tới thôi.
“Thứ lỗi cho tôi đường đột xen vào, nhưng mọi người có biết rằng mọi người vừa đắc tội Hợp Ma Tông không? Bọn họ thế mạnh, người đông, làm vậy không đáng chút nào.” Lý Duy Mạnh khẽ nói.
Họ là ân nhân cứu mạng của toàn bộ Khai Sơn Tông, về tình, về lý thì Lý Duy Mạnh vẫn không thể tạm biệt họ ngay tại chỗ được, nên ông đưa ra lời cảnh báo.
“Một đệ tử cỏn con thôi, không đáng để vào trong lòng.” Hạc Vĩnh Tuân thản nhiên trả lời thay cho đoàn người Ngọc Trang.
“Nhưng mà bọn chúng rất đông đúc và lớn mạnh, tôi sợ rằng bọn chúng sẽ trả thù chúng ta.” Lý Duy Mạnh tiếp tục khuyên bảo mọi người cần lo lắng về vấn đề đó.
Thế nhưng, Lý Duy Mạnh nói xong, ông nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của mọi người, ông hiểu là bọn họ không nghe lời khuyên của ông, vì thế Lý Duy Mạnh không nói nhiều nữa.
“Duy Mạnh Trưởng Lão, tôi nghĩ chúng ta nên cách xa họ một chút để tránh cho Hợp Ma Tông hiểu lầm rằng chúng ta là cố ý chống lại Hợp Ma Tông.” Trịnh Quốc Tấn bí mật truyền âm.
Hết cách rồi, Hợp Ma Tông cực kỳ cường đại, so với nó thì Khai Sơn Tông chẳng khác con muỗi là bao, một cái đập tay của người ta thì bọn họ liền bị đánh nát.
“Đúng đó, chúng ta không nên đi quá gần họ.” Lê Nhật Thy gật đầu đồng ý.
Hai người là thiên tài một sao, con đường rộng mở, không thể chết vì lý do nhận họa từ kẻ khác được, một cái chết quá nhảm nhí!
Ngày thường, bọn họ còn tránh xa đệ tử của Hợp Ma Tông không kịp nữa chứ nói gì đến tấn công, đánh trọng thương đệ tử của tông môn kinh khủng kia chứ?
Hành động của Hắc Tinh khiến lòng họ căng thẳng tột độ.
“Không thể làm vậy, họ là ân nhân của chúng ta.” Lý Duy Mạnh từ chối, giọng nói kiên quyết khiến Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy thở dài vì biết là không thể khuyên nhủ Lý Duy Mạnh.
“Nhưng vì thế khiến Khai Sơn Tông bị sụp đổ thì thật không đáng giá.” Lý Duy Mạnh trầm ngâm nói tiếp.
Hai người kia sáng mắt lên nhìn Lý Duy Mạnh, vẻ mặt chờ mong ông ấy gật đầu.
Tuy nhiên, Lý Duy Mạnh lại nở nụ cười nói: “Không phải còn có Kỷ Lãnh Hoàng sao? Tìm đến cậu ta, đi gần một chút thì không cần sợ Đặng Tuân nữa rồi.”
“Kỷ Lãnh Hoàng?” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy giật mình nói, sau đó hai người đều hiểu, Lý Duy Mạnh muốn kết giao với Kỷ Lãnh Hoàng, nhờ vào thân thế của cậu ấy để tạo nên một lớp phòng thủ trước Đặng Tuân.
“Một ý kiến tuyệt vời.” Lê Nhật Thy gật đầu nói, nét mặt nhìn Lý Duy Mạnh có thêm một sự khâm phục.
“Nhắc mới nhớ, Kỷ Lãnh Hoàng đ đâu rồi?” Lý Duy Mạnh nghi ngờ hỏi vì ông ta nhìn khắp căn phòng lớn nhưng không thấy bóng dáng của Kỷ Lãnh Hoàng, buổi đấu giá vừa kết thúc chưa lâu, Kỷ Lãnh Hoàng lại chạy đi đâu được chứ?
“Anh ta nói rằng anh ta đi nhận lấy phần thưởng, hình như đó là tiền đặt cược từ một người có dạo danh là Thích Phán Đoán.” Trịnh Quốc Tấn khẽ trả lời.
“Thích Phán Đoán? Nghe nói người kia nhận lấy tiền đặt cược lên đến một triệu linh thạch hạ phẩm!” Lý Duy Mạnh kinh ngạc nói ra.
“Kỷ Lãnh Hoàng đã thắng cược sao?”
“Đúng vậy, anh ta đặt cho Vĩnh Tuân Thiếu Chủ, một ăn một trăm.” Lê Nhật Thy cười nói.
“Thiếu Chủ Hạc Vĩnh Tuân đã nắm chắc phần thắng trong tay nhờ vào mấy chục kiện pháp bảo tuyệt phẩm cùng một viên Kết Kim Đan thượng phẩm, quả nhiên Kỷ Lãnh Hoàng có một đôi mắt sáng nhìn thấy được người chiến thắng sau cùng.” Lý Duy Mạnh cảm khái một tiếng.
“Vậy, tiền cược của Kỷ Lãnh Hoàng là bao nhiêu?” Lý Duy Mạnh hiếu kỳ nhìn hai người.
“Một ngàn linh thạch hạ phẩm?” Lý Duy Mạnh suy đoán khi nhìn thấy Trịnh Quốc Tấn đưa một ngón tay trỏ ra từ cả bàn tay.
“Không, không, không!” Trịnh Quốc Tấn cười thần bí nói, đầu lắc qua lắc lại liên tục,
“Chứ bao nhiêu?” Lý Duy Mạnh cau mày.
“Một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm!” Trịnh Quốc Tấn cao giọng nói ra, sau đó hai con người nhìn tới Lý Duy Mạnh để coi biểu tình khi bị kinh ngạc của ông ấy là gì.
Lý Duy Mạnh sửng sốt, đôi tay run rẩy nói: “Một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, nếu tính ra, Kỷ Lãnh Hoàng thắng tận mười triệu linh thạch…”
“Chính xác!” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy cùng nhau gật đầu nói.
Với định lực của một Chân Nhân lâu năm nhưng Lý Duy Mạnh vẫn bị kinh ngạc đến nuốt một ngụm nước bọt.
“Mọi người đang nói về vấn đề gì vậy?” Hắc Tinh cười xen vào.
“Không có gì.” Lý Duy Mạnh lắc đầu, không có nhiều chuyện về Kỷ Lãnh Hoàng tránh cho cậu ta gặp rắc rối.
“Mọi người đã tính toán giải quyết chuyện của Đặng Tuân sao chưa?” Lý Duy Mạnh đổi chủ đề.
“Cần gì phải suy nghĩ? Đến một tên đánh một tên, đến một đám đánh một đám.” Hắc Tinh vừa gồng cơ bắp cuồn cuộn vừa hào sảng nói.
Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy: “…”
Bộ người tưởng đánh bại Cuồng Phong Thú, Tử Mộ Thú thì có thể không sợ ai hết à? Vô địch thiên hạ luôn hả? Hợp Ma Tông chỉ cần phái tu sĩ xuống thì đừng nói Tử Mộ Thú, ngay cả Tử Mộ Sâm Lâm rộng lớn còn bị cày lên ba tấc đất.
“Giáo Hoàng đi đâu rồi vậy?” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh hỏi mọi người.
“Tôi có một chút chuyện về Kết Kim Đan cần bàn bạc với ngài ấy.”
“Giáo Hoàng đang bận một ít chuyện nên sẽ trở về sau khoảng một thời gian ngắn nữa.” Ngọc Trang mỉm cười trả lời, không nói chính xác việc Thanh Vũ đang đi làm.
“Cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian tham gia buổi đấu giá của tôi, với tôi, đây là một buổi đấu giá thành công nhất mà tôi từng thực hiện.” Hạc Vĩnh Tuân nói trong khi hơi khom người biểu hiện sự cảm ơn.
“Còn bây giờ mời mọi người vào bên trong nghỉ ngơi.”

Bành!
Năm bóng người bay đến từ trời cao, đập trúng mặt đất với lực rất mạnh khiến mặt đất sụp lún xuống, năm người đệ tử của Hợp Ma Tông bò ra từ hố đất, thân thể dơ bẩn, hơi thở thì mệt lừ, linh lực không thể ngưng tụ, bọn họ bị thương rất nặng vì Hắc Tinh không nhẹ tay với tu sĩ ác độc bao giờ.
“Đáng chết!” Đặng Tuân gầm lên một tiếng trước những ánh mắt tò mò của đám người gần đó. Khi thấy khuôn mặt giận dữ kia, mọi người đều nhanh chóng đi mất hút, không dám ở lại đây vì sợ hãi Đặng Tuân giận cá chém thớt.
“Bọn chúng dám làm thế với đệ tử thiên tài của Hợp Ma Tông, rõ ràng là đang khinh thường Hợp Ma Tông!”
Đặng Tuân vừa nuốt vài viên đan dược chữa thương, hồi phục linh lực nhưng miệng thì luôn làm việc hết công suất, kể từ khi nhận ra bản thân là thiên tài một sao hiếm có, Đặng Tuân chưa bao giờ bị người khác đối xử không bằng cả rác rưởi như ngày hôm nay.
Sự phẫn nộ kia chiếm gần hết lý trí của Đặng Tuân!
Bốn đệ tử Hợp Ma Tông khác luôn giữ im lặng trong khi hồi phục, bọn họ cũng sợ hãi Đặng Tuân.
“Thiên Sinh Mị Thể, chỉ cần tặng nó cho Thiếu Chủ thì Thiếu Chủ chắc chắn đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ! Vậy thì trong vòng mấy trăm năm sau, Thiếu Chủ sẽ là một Hóa Thần Đại Tôn! Khi đó, với tư cách người giúp đỡ cho Thiếu Chủ một chuyện trọng đại, ta sẽ đứng trên đỉnh cao, khinh thường toàn bộ thế lực hai sao!” Đặng Tuân nghĩ thầm, đôi mắt hiện lên vẻ tham lam.
Thiên Sinh Mị Thể!
Một kẻ tu luyện Hợp Hoan Đại Điển thì nhạy cảm với loại thể chất đó!
Lúc đầu, Đặng Tuân nhận được tin từ một đệ tử Hợp Ma Tông, tin tức nói rằng có một người đặc biệt đang ở trong buổi đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân.
Đặng Tuân nghe vậy liền gọi ít người tới đó, không ngờ, người đặc biệt kia là một cô thiếu nữ điều hành buổi đấu giá, tên gọi là Tiêu Mị!
Thiên Sinh Mị Thể!
Bốn chữ giống như là ma âm đối với tu sĩ tu luyện công pháp song tu!
Người ngoài không biết rõ tác dụng của Thiên Sinh Mị Thể nhưng Hợp Ma Tông thì thừa biết vì những tri thức của bậc tiền bối ghi lại trong kho tàng sách vở của Hợp Ma Tông!
Kẻ nào chiếm giữ được Thiên Sinh Mị Thể thì có cơ hội đột phá đến sự hoàn mỹ!
Đặng Tuân liền chọn trúng mục tiêu là Tiêu Mị nhưng vì để người khác không nhận ra mục đích đó nên Đặng Tuân quyết định cưỡng đoạt luôn cả Dương Khả, sau đó tặng lại cho Lương Phi Nguyên Thiếu Chủ như một món hàng tuyệt vời.
Cộng thêm Trúc Cơ Cốc chưa bao giờ được khai phá, gần như chín phần mười là Lương Phi Nguyên sẽ đột phá thành công đến cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ!
Mà, Tu Chân Giới có một lời đồn rằng, Trúc Cơ hoàn mỹ bằng với Hóa Thần của tương lai.
Nghĩa là, một khi bạn là Trúc Cơ hoàn mỹ, chắc chắn một trăm phần trăm bạn sẽ đột phá đến cảnh giới trong mơ của hàng triệu tỷ người, Hóa Thần Cảnh!
Đặng Tuân sẽ trở thành công thần trên con đường thành công của Lương Phi Nguyên, địa vị không cần nói thì ai cũng hiểu rõ.
Tuy vậy, giấc mơ vĩ đại kia tạm thời đang bị một nhóm người ngăn cản, Đặng Tuân không cho phép việc này thất bại.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Một đệ tử khác hỏi Đặng Tuân.
Đặng Tuân lạnh lùng nói: “Trở lại, gặp Phi Nguyên Thiếu Chủ!”
“Phi Nguyên Thiếu Chủ? Ngài ấy sẽ quan tâm đến chúng ta sao?” Một người không hiểu.
“Haha! Không những là quan tâm, mà còn là cực kỳ quan tâm!” Đặng Tuân cười lớn trong khi phóng thẳng lên trời cao, bay về Hàn Linh Thành.
Bốn người khác thấy vậy thì cũng đi theo sau Đặng Tuân, bọn họ cảm thấy việc làm của Đặng Tuân đang ẩn chứa một bí mật kinh thiên nào đó sẽ giúp họ thay đổi cuộc đời.

“Phong Thanh Dương, ông ta đang định đi về đâu sau khi mua Sinh Nguyên Đan cấp hai?” Thanh Vũ vừa đuổi theo mấy luồng linh áp ở ngoài xa vừa nghĩ thầm.
Hành động nóng vội cuả Phong Thanh Dương dấy lên lòng nghi ngờ của Thanh Vũ, từ ánh mắt tràn đầy sát khí của Phong Thanh Dương dành cho Lý Thừa Ngân, Thanh Vũ suy đoán giữa hai người có một mối thù nào đó đủ để họ sống chết với nhau.
Tuy thế, Phong Thanh Dương vẫn từ bỏ giải quyết việc sinh tử với Lý Thừa Ngân, sau khi mua thành công Sinh Nguyên Đàn từ rời khỏi, dùng tốc độ bay lên đến tối đa của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Sau lưng của Phong Thanh Dương có vài ba luồng linh áp đang đuổi theo, đối với bọn họ thì Phong Thanh Dương không khác gì một ngọn đèn dầu giữa bóng đêm cả, cứ việc theo sau thôi.
Thanh Vũ đang sử dụng một pháp thuật lợi dụng ánh sáng để ẩn thân, hắn học cách sử dụng pháp thuật đó trong một lần đụng độ với quái vật am hiểu ẩn nấp, chúng thuộc một loài giáp xác vảy cứng, thân dẹp và có rất nhiều chân, mỗi một con y hệt như một ngọn núi nhỏ, khi con mồi đến gần thì chúng liền dùng cặp càng to bự, khỏe mạnh để tấn công.
Thanh Vũ đã thành công khi tiếp cận được chúng mà không bị chúng phát hiện, cho thấy Thanh Vũ cũng không kém bọn chúng về mảng ẩn nấp là bao.
Giờ đây, Thanh Vũ đang bay với tốc độ cực nhanh nhưng lại không tạo ra một tiếng động, còn nhìn từ xa, Thanh Vũ giống như một cơn gió không màu mà thôi, tu sĩ bình thường đừng hòng cảm nhận được Thanh Vũ dù cho có sử dụng thần thức đi chăng nữa.
Thời gian trôi qua khoảng mười phút, Thanh Vũ lại cảm nhận thêm một ít nguồn linh áp bắt đầu tiếp cận Phong Thanh Dương, tụ họp với các nguồn linh áp cũ, chứng minh bọn họ đã có viện quân.
Thật sự thì Phong Thanh Dương cực kỳ mạnh, ông ấy là Luyện Khí Sư hai sao nên ông ta cũng rèn luyện thân thể đạt tới ngang với vật liệu hai sao, cũng tương đương Kết Đan kỳ, một mình ông ta dư sức đánh bại tu sĩ cùng cấp.
Nếu không làm sao Phong Thanh Dương chạy trốn khỏi tu sĩ Kết Đan đỉnh phong của Đà La Môn chứ?
Đà La Môn vì để không mất mặt nên không cử thêm cường giả truy sát Phong Thanh Dương, nếu không, tu sĩ nửa bước Nguyên Anh xuất thủ thì Phong Thanh Dương sẽ có một cái chết thảm khốc.
“Phong Thanh Dương lại tăng tốc rồi.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
Đám người đuổi theo Phong Thanh Dương sử dụng mấy lá Tật Phong Phù cấp mà, tốc độ tăng gấp mười lần mới bắt kịp Phong Thanh Dương.
Năm phút sau, Phong Thanh Dương giảm tốc độ rồi đột ngột rơi xuống mặt đất, đi vào khe hở giữa hai ngọn núi lớn, hình bóng ông ta biến mất khỏi thần thức của mọi người.
“Luyện Khí Trận?” Một người đuổi theo Phong Thanh Dương lên tiếng.
“Hắn ta đã bố trí một Luyện Khí Trận từ trước và dụ dỗ chúng ta vào trong!” Lý Thừa Ngân trầm giọng nói, ánh mắt tàn độc.
Vì để chắc chắn Phong Thanh Dương chết nên Lý Thừa Ngân gọi thêm mười tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ, tổng cộng là mười tám người vây quét Phong Thanh Dương. 
Bọn họ tản ra đứng bao quanh hẻm núi, không dám xông vào vì sợ rằng đây là một cái bẫy.
Phong Thanh Dương làm việc không hề cẩn trọng chút nào, ông ta để lại rất nhiều dấu vết cho bọn họ lần theo, chẳng một tu sĩ Kết Đan kỳ nào lại ngu ngốc đến vậy trừ khi họ có một thủ đoạn nào đó đang ẩn dấu.
“Chúng ta nên làm gì đây?!” Lưu Minh cau mày hỏi Lý Thừa Ngân.
“Phá tan hẻm núi này cho ta!” Lý Thừa Ngân hung hăng quát lớn.
“Vâng!” Mười tám Chân Nhân đồng thanh trả lời, sau đó bọn họ rút kiếm chém thẳng xuống hẻm núi nhỏ, linh lực sôi trào, mặt đất bên dưới bị cắt ra hàng trăm đường kiếm dữ tợn.
Bên trong hẻm núi có một căn nhà gỗ mới xây, gỗ màu đỏ nâu tỏa ra một mùi hương dễ chịu và tươi mới, căn nhà tuy mộc mạc nhưng lại hàm súc một vẻ đẹp huyền dị nào đó khiến người khác không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Tuy không to lắm, nhưng căn nhà gỗ này là ngôi nhà mới của hai người.
Phong Thanh Dương mở cửa rồi bước đi nhẹ nhàng vào trong căn nhà gỗ, giống như ông ấy đang sợ rằng chỉ cần phát ra một âm thanh nào đó thôi thì sẽ có chuyện xấu xảy ra vậy.
Phong Thanh Dương chỉnh chu quần áo cho tươm tất rồi bước vào trong một căn phòng nhỏ.
“Ngọc Khuê, em tỉnh rồi à?” Phong Thanh Dương mỉm cười nói với giọng ôn nhu.
Ông ấy đang nhìn một người phụ nữ trẻ nhưng sắc mặt thì lại vàng vọt, xanh xao, cô ấy đang nằm trên một chiếc giường êm ái do chính tay Phong Thanh Dương làm, hay nói đúng hơn, cả căn nhà gỗ đều được làm nên từ đôi bàn tay thô của Phong Thanh Dương.
Nó ấp ủ một tình yêu thương vô bờ bến dành cho người phụ nữ tên Nhan Ngọc Khuê, vợ của Phong Thanh Dương.
“Anh về rồi sao?” Nhan Ngọc Khuê cố gắng nở một nụ cười sao cho đẹp nhất, vì với cô, Phong Thanh Dương là toàn bộ, là ý nghĩa sống duy nhất cuộc đời của cô.
Vì cô, Phong Thanh Dương rời bỏ Luyện Khí Đường, từ bỏ tương lai trở thành Hội Trưởng của một phân bộ hai sao.
Vì cô, Phong Thanh Dương trèo đèo lội suối, vượt qua hàng trăm ngàn nguy hiểm để tìm kiếm linh đan, diệu dược chữa bệnh cho cô.
Vì cô, Phong Thanh Dương không đòi hỏi một thứ gì và cũng không kêu than một lời nào, tất cả những gì Nhan Ngọc Khuê thấy là một đôi mắt chấp chứa tình yêu thương không có điểm cuối, không có thời gian, không có không gian, tình yêu kia vượt qua định lý vật chất.
Vì cô, Phong Thanh Dương liều mình tiến vào Đà La Môn để đổi lấy thêm một ít đan dược cứu mạng cho cô.
Vì cô, Phong Thanh Dương đánh nát đôi tay Thiếu Chủ của Đà La Môn là Lý Thừa Ngân vì hắn ta dám nhục mạ cô.
Quá nhiều, quá nhiều, Nhan Ngọc Khuê không thể nào đếm hết việc làm của Phong Thanh Dương, để đáp lại tình cảm đó, Nhan Ngọc Khuê luôn mỉm cười mỗi khi thấy Phong Thanh Dương dù tình trạng của cô đã xấu đến không thể xấu hơn.
“Anh trở về rồi.” Phong Thanh Dương cười nói.
“Đây, anh có mang thêm thuốc về cho em đây, mau sử dụng nó đi nhé.”
Phong Thanh Dương đặt viên Sinh Nguyên Đan vào tay của Nhan Ngọc Khuê, cô ấy là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên thích hợp với Sinh Nguyên Đan cấp hai.
“Chẳng phải tất cả mọi loại đan dược đều không còn tác dụng với em sao?” Nhan Ngọc Khuê nhẹ giọng hỏi.
“Anh tin rằng nó sẽ có tác dụng, dù rất nhỏ, nhưng nó sẽ giúp em cảm thấy tốt hơn.” Phong Than Dương cố gắng cười sao cho thuyết phục Nhan Ngọc Khuê.
“Được rồi, em sẽ sử dụng nó.” Nhan Ngọc Khuê nói xong, cô đưa viên đan dược vào miệng rồi nuốt xuống, nhưng cô chẳng cảm thấy thân thể khỏe hơn chút gì, dược hiệu của Sinh Nguyên Đan biến mất như nó chưa bao giờ tồn tại.
“Em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn anh nhé.” Nhan Ngọc Khuê mỉm cười nói.
“Thật tốt quá, anh sẽ đi tìm thêm đan dược nữa, rồi có ngày em sẽ khỏe lại và tự đi trên chính đôi chân xinh xắn đó.” Phong Thanh Dương vui vẻ nói, ông ta nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gọt của Nhan Ngọc Khuê, giọng nói như đang cầu xin từ trong sự tuyệt vọng đau khổ nhất của trần gian.
“Không cần đi nữa, có được không?” Một lúc sau, Nhan Ngọc Khuê thấp giọng nói.
“Tại sao?” Phong Thanh Dương ngước đầu nhìn Nhan Ngọc Khuê vì ông ta đang khụy gối gần cái giường,
“Em chỉ cần ở bên anh cho đến khi thế giới này biến thành màu đen, nhưng em chắc chắn rằng, đôi tay em vẫn cảm thấy hơi ấm từ đôi bàn tay của anh.” Nhan Ngọc Khuê nhẹ nhàng nói, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Phong Thanh Dương.
“Không, em sẽ khỏi bệnh mau thôi.” Phong Thanh Dương lắc đầu nói, từ một Luyện Khí Sư oai hùng trở thành một người đàn ông đang sợ hãi.
“Em hiểu bản thân đang đối mặt với thứ gì, vì vậy, đừng khiến em hi vọng, bởi vì nếu như phần cuối của hi vọng kia là thất bại, mọi thứ sẽ rất tồi tệ, cho nên, em chỉ cần anh ở bên cạnh là đủ thôi.” Nhan Ngọc Khuê nhắm đôi mắt lại rồi nói.
“Em thật ích kỷ!” Phong Thanh Dương cắn răng nói.
“Anh không ích kỷ sao?” Nhan Ngọc Khuê cười.
“Đừng khiến bản thân mệt mỏi nữa, anh đã làm rất tốt.” Nhan Ngọc Khuê nhẹ giọng nói.
“Anh xin lỗi.” Phong Thanh Dương cúi đầu trầm mặc.
“Lần này, anh sẽ làm theo ý của em vậy.” Phong Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Nhan Ngọc Khuê.
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Nhan Ngọc Khuê cười nói.
“Trước hết, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.” Phong Thanh Dương kiên định nói.
Bên ngoài hẻm núi, mười tám Chân Nhân phá hủy hoàn cảnh, xóa luôn cả Luyện Khí Trận, một loại trận pháp riêng biệt của Luyện Khí Sư, nhờ vào sự tương thích của pháp bảo cho chính họ luyện ra, họ lắp chúng theo một trận pháp để chúng tự vận hành, uy lực rất mạnh mẽ.
Nhưng mười tám Chân Nhân mạnh hơn!
“Xông vào trong, giết sạch chúng, không để sót một người nào!” Lý Thừa Ngân lạnh lùng chỉ tay vào bên trong hẻm núi.
“Giết!” Lưu Minh dẫn đầu xông tới.
“Giết!” Mười bảy Chân Nhân khác cũng theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.